phát sóng được mấy ngày, trong giới giải trí cũng không tạo được độ hot gì.
Lâm Táo thậm chí phát hiện, chỉ cần cô không chủ động nhắc tới ở weibo, những fan của cô phảng phất cũng như không thèm để ý đến phim, tiếp tục ở dưới bình luận khen cô xinh đẹp, hỏi tình huống của
Đương nhiên, vẫn có mấy fan chân ái của cô đi xem , mỗi ngày đều sẽ khen kĩ thuật diễn của cô, cũng có mấy anti tiếp tục phê bình.
Nhưng những anti đó càng ngày càng ít, Lâm Táo thật cao hứng.
Khiến cô buồn bực chính là, fan thật sự xem phim cũng càng ngày càng ít.
Chị họ nói, bởi vì cô không có danh khí, cũng không có tác phẩm kinh điển, nên giai đoạn hiện tại người ủng hộ hay phê bình chân chính của cô cũng không nhiều lắm.
Lâm Táo không phục: “Em có hơn trăm vạn fan, bên trong một người chân chính thích em cũng không có sao? Kia lúc trước vì cái gì bọn họ chú ý em?” fan của cô hiện tại cũng không tăng nhiều, nhưng thi thoảng vẫn tăng a.
Tần Lộ nêu ví dụ: “Đạo lý rất đơn giản, giống như chị chỉ là người đi ngang qua mấy cửa hàng bán hoa, nghe nói bên trong có rất nhiều loài hoa đẹp, ta khả năng cảm thấy mỗi bông hoa đúng là đẹp thật, nhìn một cái liền coi như là chú ý qua, nhưng chị sẽ tỉ mỉ chú ý chăm sóc mỗi bông hoa lần nữa sao? Sẽ không, chị sẽ mua về rồi để đấy thôi.”
“Chờ em nổi tiếng, người chân chính trở thành fan của em mới càng ngày càng nhiều.”
Lâm Táo minh bạch.
“Hơn nữa.” Tần Lộ chỉ vào mấy bồn hoa trên bạn công: “Kể cả khi em thành công được fan ôm về nhà, nếu em chậm chạp không nở hoa, fan trả giá lại không được hồi báo, dần dần khẩ năng sẽ quên đi em.
Cho dù em nở hoa rồi, nếu nở không đẹp bằng hoa nhà khác, fan cũng sẽ quên em.
Giới giải trí, muốn làm fan vẫn luôn thích em, em nhất định phải luôn nở hoa, hơn nữa càng nở hoa càng phải xinh đẹp hơn trước.”
Lâm Táo: ….
Nhìn nhìn chị họ, Lâm Táo bỗng nhiên sâu sắc chấn động.
Từ khi đi theo chị họ rời khỏi nhà, Lâm Táo liền biết chị họ rất lợi hại, 3 tháng gần đây cô vẫn luôn quay phim, tuy rằng mỗi ngầy đều nhìn thấy chị họ, nhưng cô bận thì chị họ cũng bận, ở phim trường 2 người như những nghệ sĩ với trợ lý khác, trở lại khách sạn hoặc chung cư, chị họ tựa hồ thường xuyên gọi điện thoại…
Nói tóm lại, Lâm Táo thật lâu không có nghiêm túc quan sát chị họ.
Hiện tại nhìn kĩ, Lâm Táo kinh ngạc phát hiện, chị họ tựa hồ càng tự tin, cũng càng xinh đẹp hơn trước.
Không phải loại nhìn một cái là kinh diễm, mà là càng xem càng có ý vị, hơn nữa cũng rất có khí chất, khí chất khi gặp khó khăn gì cũng không sợ.
Tựa như chị em 2 người đột nhiên bị ném đến một cái đảo hoang, người ta nhất định sẽ lo lắng sợ cô sống không nổi, nhưng không ai sẽ lo lắng cho chị họ.
“Chị họ, em cảm thấy chị rất có phong phạm của nữ vương a!” Lâm Táo hâm mộ nói.
Tần Lộ sửng sốt, tự giễu: “Nữ vương cái rắm, tiểu công chúa hay là quản gia còn kém nhiều lắm.”
Lâm Táo không thích nghe chị họ nói như vậy, co nghĩ ngĩ, nghi hoặc hỏi: “Chị không nghĩ đi đóng phim lại sao? Hiện tại chúng ta cũng có kinh nghiệm, cũng kí hợp đồng với công ty, 28 tuổi cũng…”
Tần Lộ xua xua tay, đánh gãy lời nói của em họ: “Nhiều năm lúc trước đã chứng minh chị không thích hợp làm diễn viên rồi, chị còn đang phát triển theo phương hướng người đại diện, hơn nữa, em còn nhỏ như vậy, chị đi quay phim, em làm sao bậy giờ? Ngây ngốc, chị sợ em bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền ấy chứ?”
Em họ là cô mang đến, trừ bỏ Mạnh Hoài An là cấp bậc không thể phản kháng, Tần Lộ sẽ hết sức bảo vệ tốt cho em họ.
Lâm Táo thấy tâm ý cô đã quyết, liền không khuyên nữa.
Sau khi đóng máy, Lâm Táo sẽ chuẩn bị tốt cho buổi thử vai nửa tháng sau.
Vội vàng lên, phim còn mỗi ngày có thời gian xem, nhưng lướt weibo là không thể nào.
Hôm nay cô đang xem tiểu thuyết nguyên tác của kịch bản phim về hoa sen tinh, chị họ đột nhiên gửi đến một cái video.
Lâm Táo tò mò bấm vào xem.
Sau đó cô ngoài ý muốn phát hiện, cô đã xem qua người bình luận này rồi, là một người thường xuyên bình luận về phim, là một nick V lớn, có rất nhiều người theo dõi.
Lâm Táo còn nhớ mình đã từng bị người này cười nhạo về kĩ thuật diễn rồi.
Đại V nói rất nhanh, trước hết giải thích đoạn này là đánh giá vai diễn của nam chính, trong màn hình, Phùng Siêu lưu loát mà bò lên trên một cây đại thụ, đối mặt với một đám giậc đang vây lại bên dưới.
súng trong tay bắn đã hết đạn, Phùng Siêu tiếp tục leo lên trên, sau đó từ cành cây bên này nhảy qua cái cây bên cạnh.
Đại V âm thanh càng ngày càng kích động: “Xem a xem a, hắn hóa thân thành Thái Sơn bay ra, trời ạ, hắn bắt đầu nhảy xuống rồi, hắn vững vàng mà nhảy xuống rồi.”
Lâm Táo còn không kịp suy nghĩ gì, màn hình đã chuyển, đến phiên cô.
Đại V lấy ra chính là cảnh thủy tiên bị 2 tên giặc truy đuổi, đầu tiên là thủy tiên dùng gậy trúc hất một tên xuống nước, một tên khác muốn động thủ.
Thủy tiên liền nhảy xuống nước, lặn xuống phía sau thuyền, phối hợp với người đánh cá thành công xử lý 2 tên giặc.
Đại V bắt đầu kích động: “Trời ạ, cô cư nhiên sẽ đả cẩu bổng pháp! Không tốt, tên giặc kia đã rút súng.
Trời ạ, nữ chính, nữ chính quyết đoán nhảy xuống hồ! nữ chính đẩu rồi, đã chết sao? Không nữ chính đã bơi đến đằng sau thuyền! Cô muốn làm gì, cô rất giống loại mèo, lặng yên không tiếng động lên thuyền! Không, tôi quá coi thường nữ chính, nguyên lai cô muốn đánh lén 2 tên giặc kia!”
Nghe đến đó, Lâm Táo rốt cuộc không nghe nổi nữa, tắt video đi.
Cô tức giận a!
Đại V nói rất nhanh, phối hợp với sự giải thích khoa trương của hắn, xác thật có vẻ việc nam nữ chính thành công thoát hiểm đều rất thần kỳ.
Nhưng nếu có người xem phim chân chính, hoặc suy ngẫm lại, liền phát hiện cốt truyện phát triển như vậy đều là có logic.
Không nói đến diễn suất của Phùng Siêu, đoạn phim của Lâm Táo, Thủy Tiên từ nhỏ đã lớn lên ở vùng sông nước, cô biết lặn dưới nước là rất giỏi sao? Cốt truyện phía trước đã có cảnh nam chính dạy cô bắn súng, việc trộm súng cũng không đến nỗi khoa trương như vậy đi? Nếu nói đại V muốn chê cười 2 tên giặc như nào đến nữ chính cũng đánh không lại, nữ chính mất một ít thời gian đã có thể xử lý 2 người, đó là bởi vì 2 tên giặc đều không quen với nước,