Chương mới chào đón dịch giả mới nha ❤️❤️❤️
CHƯƠNG 7: KHỞI NGUỒN CỦA TẤT CẢ
#tran: Minh Trân
#beta: Vy
Năm năm trước, bà nội của Mạc Lâm mắc bệnh nặng, không thể chữa khỏi, chỉ có thể duy trì chăm sóc. Bác sĩ nói với Mạc Lâm, tâm trạng của người lớn tuổi rất quan trọng.
Mạc Lâm biết bà của cô trước giờ luôn lạc quan, nhưng quan điểm của bà vẫn rất truyền thống, từ lúc mắc bệnh, điều bà lo lắng nhất chính là chuyện chung thân của Mạc Lâm.
"Ba con mất sớm, mẹ con sớm đã có gia đình khác, cũng không quan tâm con. Bà sắp đi rồi, chỉ còn lại mình con, không có ai chăm sóc, cũng không có ai bên cạnh con..."
Bà nội nói một hồi liền khóc, đau lòng cho Mạc Lâm, bất lực thời gian không nghe tiếng lòng của bà, không vì bà mà dừng lại.
Mạc Lâm cảm thấy một mình không sao, tự cô sẽ chăm sóc tốt cho mình.
Nhưng khi thấy bà nội buồn bã như vậy, Mạc Lâm cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy, Mạc Lâm lập ra kế hoạch kết hôn, hi vọng mau chóng khiến bà nội an tâm, tâm trạng ổn định trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng sau vài lần xem mắt ở Waterloo*, cô hiểu ra một chuyên, cô của trước đây hiểu rất rõ bản thân mình.
(*nguyên tác: 滑铁卢 - một địa danh ở Bỉ, Ad cũng không hiểu tại sao Mạc Lâm lại xem mắt ở đây, cổ đi du học Bỉ chăng!? @@)
Cô không hợp với chuyện kết hôn!
Nói cách khác, cô không hợp với việc bước vào một mối quan hệ thân mật.
Khi cùng đối phương gặp mặt, sau khi đưa ra vài câu hỏi "bình thường", một nửa số người sẽ rút lui, sau khi cô giới thiệu bản thân xong, một nửa còn lại bắt đầu uống nước, nghe điện thoại hay đi vệ sinh một cách "có chiến thuật".
Hầu như không có người đàn ông bình thường nào đến độ tuổi này muốn kết hôn với cô cả.
Mạc Lâm cả đời không chịu thua kém, chuyện của bản thân trước giờ đều sắp xếp cực kỳ thỏa đáng, gọn gàng và nhanh chóng, nhưng cuộc hôn nhân này cần sự hợp tác của một người khác, ngay cả người quyết đoán như cô cũng đành chấp nhận sự thật.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi vào ngày định mệnh đó, ngày 1 tháng 3.
Buổi sáng, Mạc Lâm đến bệnh viện chăm sóc bà, buổi chiều cô đến cửa hàng gặp vị khách cũ, cô Khương Du.
Đối với Mạc Lâm mà nói, cô và cô Khương rất có duyên.
Ngày đầu tiên cửa hàng trang sức của cô và Trình Lộ Lộ khai trương tại công viên này, ngoài bạn bè của Trình Lộ Lộ và bạn của bố mẹ cô ra, khách hàng thực sự chỉ có Khương Du.
Cửa hàng trang sức mở bán ở công viên, nhiều người đều chỉ đứng trước cửa hàng ngắm nhìn. Bởi vì trang sức rất đều rất đắt tiền, nhưng hễ là khách hàng có thể bước vào cửa hàng phần lớn đều là người có chút tiềm lực tài chính. Nhưng vừa mới khai trương, những thứ cửa hàng Mạc Lâm bán không hề đắt, đa số từ hàng trăm đến hàng ngàn, hàng chục ngàn cũng hiếm, dù sao bọn họ mới bắt đầu, không thể gánh chi phí quá cao.
Nói chung, những khách hàng có tiềm lực tài chính không thích kiểu "hời" này.
Khương Du lại có hứng thú dạo quanh một lúc, cuối cùng mua được một mặt dây chuyền hồng ngọc rất nhỏ, giá khoảng bảy ngàn tệ (~24tr), cũng xem như là một sản phẩm tương đối đắt tiền vào thời điểm đó.
Khương Du rất thích phong cách thiết kế của Mạc Lâm, sử dụng cách sắp xếp hình học cân đối đến gần như vô cảm, tạo nên cấu trúc rất vừa mắt.
Sau đó, cô Khương thường tìm đến bọn họ để đặt làm theo yêu cầu, cô Khương không thiếu tiền, cũng không giục cô thiết kế, lúc nào cũng cho Mạc Lâm đủ thời gian và tiền bạc từ từ hoàn thiện ý tưởng của cô.
Đúng thật là vị khách hàng thần tiên.
Mạc Lâm vẫn luôn trân trọng sự thưởng thức của Khương Du và mối duyên phận này. Cô cũng luôn cho rằng cô Khương là một người thanh lịch, ôn hòa và rất có gu thưởng thức.
Cho đến chiều hôm nay...
Cô Khương vừa nghe điện thoại vừa tức giận nói tục đẩy cửa bước vào cửa hàng của cô.
"***, nói cho cháu biết, tiểu tử thối, cái thái độ này của cháu, ba mẹ cháu lo lắng cháu không tìm được bạn gái, cháu còn muốn kết hôn? Kết hôn cái quỷ, cháu mua một con chó mà kết hôn với cháu đi!"
Không biết nói gì trong điện thoại, Khương phu nhân nổi trận lôi đình: "Ta đương nhiên biết là chó mẹ cháu sẽ không đồng ý! Dù sao ta cũng không giúp cháu tìm đâu! Cháu tự đi mà tìm, lên trời xuống biển, ta xem xem cháu có bản lĩnh đến đâu, có thể tìm theo yêu cầu của cháu! Cháu lên chùa mà cầu! Cầu Quan Âm khiến cháu tự mình đẻ ra một... Alo? Alo! Cháu còn dám cúp máy!"
Cô Khương thở hổn hển ném điện thoại lên ghế sofa trong tiệm.
Mạc Lâm vẫn ngồi ở chỗ thiết kế thường ngày của cô, hơi ngẩn người nhìn cô Khương, một lúc