Editor + Beta: Basic Needs
Hai người vừa muốn rời đi thì Thẩm Ngư trông thấy Canh Vũ An ở ngay cổng ra.
Có lẽ vì đã thành thói quen nên dù cho hai người đã chia tay một thời gian nhưng cô vẫn có thể dễ dàng nhận biết anh ta.
Tuy cô không muốn đi về phía đó nhưng cổng ra cũng chỉ có một chỗ thôi; nếu đi đến đó thì Canh Vũ An chắc chắn sẽ thấy cô.
Trì Triệt phát hiện người bên cạnh không cùng anh đi về phía bên này nên quay đầu, nhìn vào Thẩm Ngư ở đằng sau rồi lại dời tầm mắt nhìn theo hướng nhìn của cô. Nhờ vào trí nhớ xuất sắc được ông trời ban tặng nên anh chỉ cần liếc mắt một lần đã nhận ra chàng trai kia.
Tuy rằng sau đó Thẩm Ngư vừa chau mày vừa đi tới thật nhanh nhưng tâm trạng đang vui mừng của anh lập tức rơi xuống đáy.
Tên kia có chỗ nào tốt hơn anh? Nếu một kẻ như vậy có thể làm cô rung động thì vì sao anh lại không thể?
Tên đó đang nói chuyện với một người con gái; mà hai người cũng đã chia tay vậy thì thuận tiện anh sẽ chiếm lấy sự quan tâm của cô.
Trì Triệt không biểu lộ điều gì trên mặt, anh yên lặng mà chuyển hết sách sang một bên tay: “Lại nói tiếp, tôi cảm thấy rất hứng thú với những bí ẩn chưa có lời giải đáp ở mà có dịp đọc ở trường trung học trước kia.”
“Tôi cũng vậy đó, hồi trước ở trong thư viện trường tôi phát hiện được một quyển ‘Bí ẩn của thế giới’ khá lôi cuốn.” Sự chú ý của Thẩm Ngư đã nhanh chóng bị đề tài của Trì Triệt hấp dẫn.
Hai người đi tới gần cổng ra thì Canh Vũ An mới phát hiện ra Thẩm Ngư. Mới từ đầu anh ta còn chú ý đến chàng trai ưu tú kia nên không chú ý đến cô.
Anh ta vẫn không quên lần trước mất mặt do bị Thẩm Ngư cự tuyệt nên đã thầm hứa với lòng sẽ không bắt chuyện với cô nữa; nhưng nhìn đến người con trai kia không hiểu sao sự tức giận trong lòng anh ta không thể nào kìm nén được.
Đặc biệt khi hai người mãi trò truyện vui vẻ mà không chú ý tới anh ta.
Lời tự hứa lúc trước trong nháy mắt đã bị vứt ra sau đầu.
“Tiểu Ngư, cô phải đi sao? Người phụ trách xuất bản bên tập đoàn Thế Gia muốn làm quen với cô đây.” Anh ta nghĩ ra một cái cớ khiến cho Thẩm Ngư không thể cự tuyệt, làm cho hai người kia tách ra dù người ta không làm gì không đứng đắn cả.
Lưu Y nhìn vào hành động tự biên tự diễn của Canh Vũ An thì có cảm giác nói không nên lời. Lần trước ăn cơm đã bị người ta lấy vẻ mặt không dễ chịu gì mà đối xử vậy mà giờ còn kéo cô ta ra làm vật ngụy trang. Dù cho anh ta có làm gì đi chăng nữa thì cô ta không cho rằng Canh Vũ An có thể vượt mặt anh chàng kia được. Lưu Y nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Ngư bên người Trì Triệt liền suy nghĩ.
Nhưng vì mặt mũi của Canh Vũ An nên cô ta đành hướng về phía Thẩm Ngư mà niềm nở chào hỏi.
Thẩm Ngư nhìn vào người bên cạnh Canh Vũ An một lúc mới nhớ ra đối phương là người lần trước đi ăn cơm cùng anh ta: “Chào cô.”
Trì Triệt nheo mắt, anh