Editor + Beta: Basic Needs
Khúc Dạng cuối cùng cũng chọn được bữa cuối tuần để tóm lấy Thẩm Ngư. Cô nàng căm phẫn kể cho Thẩm Ngư nghe việc một đêm rạo rực cùng với anh chàng kia rốt cuộc không thành sự thật bởi vì có Đường Xuyên phá đám.
“Mày nghĩ ảnh có bệnh hay không, tuổi còn trẻ, có bệnh lại không chịu chữa mà suốt ngày chỉ biết đi kể với người lớn. Mà đâu phải có một mình tao làm chuyện này, làm như ảnh không có hay dẫn oanh oanh yến yến về nhà của mình vậy!” Khúc Dạng đặt mạnh ly latte xuống làm cho nước trong ly văng đến túi xách của người ngồi gần đó.
Thẩm Ngư lau đi vài giọt latte dính trên mu bàn tay mình: “Vậy thì mày cũng đi nói với bà* đi.”
*Bà ở đây là mẹ Đường Xuyên- em gái ông nội Khúc Dạng, có đề cập ở chương đầu.
“M* nó tao cũng đâu có ngốc! Nếu như tao dám kể với bà thì Đường Xuyên sẽ không cho tao sống tới ngày hôm sau, anh ấy nhất định sẽ nói với ba tao luôn!” Cô nàng đau đớn: “Thật bực bội, không thể chấp nhận được. Kiếp trước tao dính nghiệp gì mà kiếp này lại có một tên chú nhỏ như vậy.”
Thẩm Ngư không có anh chị em cũng không có trải qua một tuổi thơ bị một người chú nhỏ như Đường Xuyên bắt nạt nên nghĩ nửa buổi cũng không nghĩ ra được lời khuyên gì tốt. Khúc Dạng có lẽ cũng không cần cô nghĩ ra ý kiến gì, cô nàng hào hứng chửi bới Đường Xuyên càng ngày càng hăng, Thẩm Ngư đành ngoan ngoãn gật đầu, ngồi nghe cô nàng chửi cả buổi.
Chửi một mạch tới giờ ăn cơm tối, bởi vì cả hai đều rất thích nhà hàng Quảng Đông này nên miệng ai cũng nhét đầy thức ăn, Khúc Dạng vì thế cũng ngừng chửi mà chú tâm ăn cơm.
“Dạng Dạng, tao đang yêu một người.”
“Thật hả? AAAA! Chúc mừng mày! Không nói tiếng nào làm tao với bà Thụy còn lo lắng mày vẫn còn buồn vì tên bánh trôi kia. Xin mời khai ra, là người nào có diễm phúc được tiểu Ngư nhi nhà chúng ta coi trọng? Tao có biết không? Sau khi nghe Thẩm Ngư nói thì nguyên bản Khúc Dạng còn đang nhét đồ ăn vào trong miệng lại nhanh chóng rót một ly nước để nuốt thức ăn xuống. Sự hứng thú của cô nàng đã tăng cao thì phát hiện biểu hiện muốn nói lại thôi của Thẩm Ngư.
“Làm sao vậy?” Cô thu hồi nụ cười lại nghiêm mặt hỏi: “Không lẽ người đó có gì khó nói sao? Không lẽ là Đường Xuyên? Không lẽ mày sẽ trở thành thím của tao?”
Thẩm Ngư suýt nữa đã bị cô chọc cười: “…Là Trì Triệt.”
“Cái đệch! Chị gái à, chị thật là trâu bò!” Khúc Dạng giơ ngón tay cái về phía cô.
Thẩm Ngư rốt cuộc không nhịn cười được nữa: “Mày có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”
“Không thể! Đây không phải là trâu bò sao bà chị! Trâu bò, vô cùng vô cùng trâu bò! Là Trì Triệt đó! Là một người ưu tú như vậy! Bởi vậy ta nói hai người quá có duyên. Mày thấy không bất kể là ngoại hình, năng lực hay cách làm người đều hơn hẳn tên bánh trôi kia. Mà này, tuy anh ta tốt thật nhưng nếu như mày cảm thấy không hợp thì cũng không nên tự hành hạ mình hiểu không?” Lúc này Khúc Dạng lại giống như người lớn trong nhà, sau khi kích động lại ân cần dặn dò.
“Tao biết mà, tao đâu phải là con nít.”
Có tin tức tốt làm cho Khúc Dạng ăn thật vui vẻ, lúc nhắc lại Đường Xuyên cũng không còn nghiến răng nghiến lợi giống như hồi nãy nữa.
“Chúc mừng mùa xuân thứ hai đã bắt đầu.” Ra khỏi nhà hàng, cô siết chặt tay Thẩm Ngư; nếu không phải còn ở trên đường lớn thì cô nàng đã bổ nhào vào