Editor + Beta: Basic Needs
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Ngư không thể ngồi dậy. Dù cho Trì Triệt đã gọi cô rất nhiều lần, thậm chí bữa sáng cũng đã dọn ra nhưng người trên giường không có một chút phản ứng, tư thế chùm chăn y hệt như lúc vừa nãy anh gọi cô.
Anh bất đắc dĩ cười, rốt cuộc hôm qua anh không khống chế được khiến cho cô mệt như vậy. Anh kéo cô ra khỏi chăn bông, nhìn từng dấu hôn sâu hoặc nông trên tấm lưng trần mịn màng của cô, kí ức đêm qua ùa về trong đầu anh như lũ cuốn. Anh chạm vào làn da cô khiến thân dưới anh như muốn động đậy.
Trì Triệt hít sâu một hơi, anh đè xuống những suy nghĩ đang quyến rũ anh rồi mặc quần áo cho cô. Anh choàng tay người đang mơ mơ màng màng lên cổ mình, ôm cô vào nhà tắm.
Anh đặt người lên bồn rửa mặt, nhẹ nhàng rửa mặt cho cô, một lúc lâu sau thì người trong tay anh mới tỉnh lại.
“Em mệt qua…” Lúc anh rửa mặt cho cô xong lại đưa qua ly nước và khăn bông, Thẩm Ngư duỗi tay về hướng anh: “Anh muốn mạng của em mà.”
“Tha thứ cho anh đi mà, anh không tự chủ được.” Anh ôm mông cô bế lên nhưng lại gian xảo không nói “lần sau sẽ không như vậy nữa”, anh hôn cô như muốn cô không có để ý đến chuyện này.
Trì Triệt đưa Thẩm Ngư đến công ty cô trước rồi mới lái xe đến văn phòng mình. Vừa mới cho xe tiến vài bãi đỗ xe thì anh đã thấy Tạ Lăng Diệp cũng lái xe vào. Anh chờ cô nàng đậu xe xong mới cùng nhau tiến vào trong tòa nhà; trên đường đi anh thuận miệng hỏi tiến triển của công tác bên cô. Lúc này Đường Xuyên đã chờ ở trong văn phòng anh một lúc lâu, thấy hai người vừa đi đến thì nói nhanh chúc mừng năm mới rồi lôi kéo anh để hóng chuyện.
“Nghe nói cậu trải qua một cái Tết rất tốt khi chạy tới nhà của tiểu Ngư đúng không? Mới vừa không chú ý đến cậu thì cậu đã gặp được phụ huynh người ta rồi đúng không?” Anh chàng vội vàng cảm thán bạn tốt mình đúng là dùng tốc độ hỏa tiễn mà không chú ý tới gương mặt đang tươi cười bỗng nhiên cứng đờ của Tạ Lăng Diệp.
Trì Triệt cười, tâm trạng anh lúc này rất tốt: “Ừ, ba của cô ấy tốt lắm.”
Đường Xuyên nhìn thấy ý cười trên mặt anh thì hỏi: “Rốt cuộc cậu cũng muốn kết hôn rồi à?”
Tạ Lăng Diệp ngơ ngẩn nhìn anh gật đầu cười thì tim cô nàng thắt lại, đau đớn từ tim truyền đến toàn thân. Lúc Đường Xuyên rời đi thì cô nàng không nhịn được mà hỏi: “Anh muốn kết hôn hả?”
Trì Triệt bật cười: “Không có, tôi còn chưa cầu hôn cô ấy. Chỉ mới suy nghĩ đến điều này thôi, không biết cô ấy có đồng ý hay không?”
“Nếu như là anh thì làm gì có người nào lại không đồng ý chứ.” Nếu như anh cầu hôn với cô, không biết rằng cô sẽ vui đến mức nào nữa. Nhưng mà cái ý tưởng này thật quá ngông cuồng, thậm chí cô còn không dám nghĩ đến cảnh tượng mình và anh ở chung với nhau vậy mà chỉ một cái chớp mắt, trong lòng anh đã có người mà mình thương yêu.
“Bởi vì cô là bạn của tôi nên mới có thể nói như vậy thôi.” – Anh cười và nói: “Nhưng mà cảm ơn lời nói tốt đẹp của cô.”
Thời gian tiến vào công việc, anh đã nhanh chóng chuyên tâm vào công việc còn hiệu suất làm việc trước giờ cô lấy làm tự hào thì lại chậm chạp không có tác dụng. Cô không thể