Editor + Beta: Basic Needs
Chờ đến khi quyển sách mới của Bành Phái được xuất hiện ở tiệm sách thì đã là giữa hè.
Mặc dù tác phẩm đầu tay nhận được phản hồi rất lớn, nhưng cuốn thứ hai lại không có được sự may mắn như cuốn thứ nhất, phản hồi cũng tầm trung. Cô gửi tin nhắn “Chúc mừng” cho Bành Phái thì nhanh chóng nhận được tin nhắn từ bên kia: “Cảm ơn.”
Thẩm Ngư mặc một chiếc đầm hơi rộng không có tay, cô đứng trong tiệm sách nhìn qua đống sách mẫu chưa đóng gói. Lúc này, máy lạnh trong tiệm sách hướng về vị trí của cô, nhanh chóng thổi bay cái nóng oi bức bên ngoài, thậm chí còn khiến cô cảm thấy hơi lạnh.
Sách mẫu còn rất mới, có thể thấy chưa có nhiều người đọc qua. Cô nhìn vào trang cuối cùng thông tin sách có dòng người phụ trách biên tập mang tên cô làm cho tâm tình cô tốt lên, cô chọn một quyển cầm đi chuẩn bị trả tiền.
Dù thế nào thì đây cũng là một trong những “đứa con” của cô.
Trì Triệt gọi điện thoại đến xin lỗi cô, anh sẽ mau chạy đến.
Để mừng cô thuận lợi xuất bản cuốn sách mới, anh đã đặt nhà hàng từ sớm, thế nhưng trưa nay anh có một ít việc liên quan đến công việc nên tới trễ một chút.
Thẩm Ngư không có thói quen gióng trống khua chiêng như vậy, rốt cuộc nó cũng chỉ là một công việc của cô mà thôi. Tuy Trì Triệt không phản đối ý tưởng của cô nhưng anh chỉ nhướng mày nói một câu: “Khi đến trường, nhiệm vụ của mỗi người là học nhưng khi thi tốt không phải sẽ có phần thưởng hay sao?”
“Trước kia em có biên tập cho mấy quyển sách nhưng anh lại không quen biết em. Nay em đã có chút thành tựu thì không thể không cho anh cơ hội vui mừng vì em chứ.” Anh ôm lấy cô, mỉm cười nhìn vào ánh mắt cô: “Hơn nữa anh biết rằng em cũng rất vui vẻ.”
Thói quen che dấu nhiều năm trong việc xem nó dù chỉ là công việc nhưng ẩn giấu bên trong là sự vui sương nho nhỏ về thành quả của cô lại dễ dàng bị anh phát hiện rồi dịu dàng chăm sóc cô.
Cô thường than thở rằng người đàn ông này có đầu óc tinh tế khác hẳn với ấn tượng, khi hỏi thì anh chỉ mỉm cười nói do trong nhà có một người mẹ hiền.
Thẩm Ngư ôn nhu trả lời: “Không có việc gì đâu, anh cứ từ từ tới, em chờ được mà.”
Đón cô từ trung tâm thương mại, anh chở cô đến một nhà hàng Nhật Bản. Món ăn Kaiseki [1] rất tinh tế và ngon nhưng lại quá phức tạp. Trì Triệt nhìn cô ăn mặc dù vẫn lơ đãng gật đầu, nhưng trong mắt lại không có sự quá mức vui mừng nào. Sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy có lẽ cô cũng giống anh, cảm thấy quá trình này quá rắc rối.
“Ăn ngon không?” Anh hỏi.
Thẩm Ngư gật đầu: “Ăn ngon nhưng mà hơi phiền toái.”
Trì Triệt bật cười. Thẩm Ngư thấy anh cười thì cảm thấy kỳ lạ: “Sao?”
“Anh cũng cảm thấy có chút phiền toái.”
“Vậy thì tại sao lại tới chỗ này?” Thẩm Ngư nhíu nhíu cái mũi: “Tuy rằng ăn rất ngon.”
“À…anh cho rằng chúng mình đã ở bên nhau lâu như vậy.” Anh gắp một miếng sashimi, như có như không mỉm cười nhìn cô,” Nên anh muốn cho em ăn một món ngon. “
Người đàn ông này, ở bên nhau càng lâu sẽ phát hiện ra anh có thể nói lời âu yếm. Đó cũng không phải là lời nói suông mà thật sự là suy nghĩ của anh.
“Ừ…” Thẩm Ngư cũng học nhướng mày như anh: “Em cho rằng chúng mình lâu rồi cũng không có hẹn hò.”
Bọn họ lâu lắm rồi không chỉ không có hẹn hò mà còn không cùng nhau ăn cơm. Cô thì bận rộn với việc bán sách mới của mình còn anh thì lại bận rộn với vụ án mới của mình ở nước ngoài.
“Đúng vậy,” Trì Triệt nghiêng người hôn lên bên má cô. Anh thì thào nói: “Vậy nên tối nay anh có thể ngủ lại được không?”
“Mới vừa nghe còn tưởng rằng chúng ta là friend with benefit*.” Thẩm Ngư hôn lẹ lên môi anh, cô cười: “Nhưng mà có thể nha.”
* FIB (Friend with benefit): Bạn tình, chỉ quen để ngủ với nhau chứ không có quan hệ yêu đương.
Cô càng ngày càng biết cách an ủi anh, truyền lửa cho anh, thậm chí là cười nhạo anh nhưng anh không hề không vui.
Thế nhưng kế hoạch ngủ lại đột nhiên bị bỏ dở ngoài ý muốn. Sau khi ăn tối, hai người đã muốn cùng nhau xem một bộ phim với nhau. Đúng lúc ấy thì Trì Triệt trả lời một cuộc điện thoại xong thì anh lại có chút chần chừ muốn nói lại thôi.
“Sao thế anh?” Cô hỏi người đang quay trở về; lúc anh trò chuyện thì có nhìn cô một cái, cái nhìn đó đã bị cô bắt được.
Trì Triệt cố nén chút hồi hộp trong lòng chần chờ mở miệng, anh khống chế giọng điệu sao cho tự nhiên nhất có thể: “Ba mẹ anh đột ngột trở về nước và hiện đang ở sân bay. Em có muốn đi đón bọn họ với anh không?”
Anh đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu như cô không đồng ý cũng không sao, anh hiểu. Tuy nhiên nếu cô đồng ý thì càng tốt.
Thẩm Ngư vui vẻ đáp ứng: “Được thôi.” Tiếng nói vừa dứt, người đàn ông trước mặt lập tức biểu hiện ra