Editor + Beta: Basic Needs
Ba mẹ Trì Triệt ở đây nửa tháng mới lưu luyến từ biệt Trì Triệt và Thẩm Ngư khi hai người đưa bọn họ ra sân bay.
“Tiểu Ngư này, khi nào con có thời gian thì cùng với Trì Triệt qua Mỹ thăm hai bác đấy.” Bà đứng ngay cổng kiểm soát an ninh nắm lấy tay Thẩm Ngư: “Nếu như con sợ lạnh thì con đừng đến vào mùa đông. Nhưng mà San Francisco rất thoải mái, vào mùa đông cũng rất ấm áp nên con nhất định sẽ thích. Còn có đồ ăn ngon nữa, nếu như con đến, bác sẽ dẫn con đi chơi với ăn mấy món ngon.”
“Dạ con sẽ, con cảm ơn bác.” Thẩm Ngư gật đầu, cô không ngăn được sự nhiệt tình của bà nhưng lại cảm nhận được tấm lòng của bà dành cho mình. Nhất định bà biết việc cô sợ lạnh thông qua miệng Trì Triệt, dù cho anh chỉ nói thoáng qua nhưng bà ấy không chỉ chú ý mà thậm chí còn nhớ tới.
Mấy ngày ở chung này đã làm cho bà – người vừa khẩn trương lại chờ mong về Thẩm Ngư – rất vừa lòng. Cô vừa hào phóng lại lễ phép, mặc kệ là ngoại hình hay tính cách đều không thể nào tìm ra được chỗ nào sai sót.
Buổi tối bà thường nằm trên giường cảm thán ánh mắt con trai mình thật tốt với chồng.
“Giống như ông vậy.” Bà nói.
Ông Trì Chấn Võ dở khóc dở cười: “Nghệ thuật nói chuyện của bà thật đáng kinh nhạc. Khen tiểu Ngư sau đó lại khen con mình, hết con mình rồi lái đến tôi rồi rốt cuộc lại vòng lại tự khen mình.”
Bà cười duyên dáng: “Tất cả là do ông chỉ cho tôi mà.”
……….
Trì Triệt và ba mình đã ký gửi xong hành lý nên đi tới: “Con biết rồi mà mẹ, hai người nhớ chăm sóc sức khỏe mình cho tốt, có thời gian rảnh con sẽ đưa tiểu Ngư đi thăm hai người.”
Trước khi tiến vào cửa kiểm tra an ninh, Thẩm Ngư sinh ra vài phần ngoài ý muốn, cô không nhịn được mà ôm lấy bà, nhắc nhở bà nhớ giữ gìn sức khỏe.
Dư Hủy vỗ vào lưng cô rồi nói nhỏ bên tai cô: “Nếu như Trì Triệt không tốt với con thì cứ nói với bác, dù sao bác vẫn là phụ nữ sau đó mới là mẹ của Trì Triệt.”
Đây là không phải chính là cảm giác có mẹ sao?
Mắt Thẩm Ngư ươn ướt.
Cô thuật lại lời này cho Khúc Dạng nghe, cô nàng ngồi ăn ở trên ghế sô pha nhà cô, vừa nghe vừa gật đầu: “Không tệ đâu, xem ra nếu như mày kết hôn với Trì Triệt thì sẽ không cần lo lắng đến chuyện mẹ chồng – nàng dâu.”
Thẩm Ngư lật một trang sách, cô lặng người nói: “Mày đang tính tới chuyện gì nữa rồi.”
“Còn không phải sao?” Khúc Dạng không phục, cô nói lầu bầu: “Tụi bây quen nhau chưa tới một năm mà đã gặp mặt cha mẹ của cả hai bên hết rồi, bước kế tiếp không phải sẽ kết hôn sao?”
Cô nàng chầm chậm khóe mắt, lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại: “Mới năm trước thôi chúng ta còn là bạn bè cùng nhau xem phim còn năm nay, mày nhìn thử xem.” Khúc Dạng duỗi những ngón tay run rẩy về phía mấy hướng, đôi dép nam trong tủ giày, bật lửa trên bàn trà, đồ dùng nam trong phòng tắm, giọng nói nghẹn ngào, “Có chỗ cho tao trong nhà này hay không!?”
Cô diễn đến mức hăng say nhưng người xem duy nhất lại xoay lưng về phía mình, không hề chú ý.
“Mày xem phim ít thôi, đừng nói mấy câu này để người ta hiểu lầm.” Thẩm Ngư sửa lại, “Hiện tại mày ngồi ở vị trí này tao thấy cũng không tệ lắm.”
“Không có khác biệt!” Khúc Dạng nhào vào sô pha, dùng thảm bọc lấy mình. Cô nàng duỗi một chân đạp lên lưng Thẩm Ngư đang ngồi trên thảm: “Thẩm Ngư, mày là kẻ phụ bạc con gái nhà lành!”
Thẩm Ngư cười đến mức bả vai cũng run lên: “Dùng lực rất đúng chỗ, thật là thoải mái.”
“Đệt!”
Hai người thật lâu không có tụ lại với nhau nên có rất nhiều chuyện để nói. Tắm rửa xong xuôi, hai cô lại nhanh chóng lăn lên giường nói chuyện phiếm.
“Dạng Dạng, mày thấy việc tao kết hôn với anh ấy có phải là thực tế hay không?” Thẩm Ngư nằm ngửa, cô nhìn trần nhà sạch sẽ, hơi do dự.
Khúc Dạng cầm di động vừa lướt lướt trên màn hình vừa phân tâm nghe cô nói: “Nếu như “anh ấy” là bạn trai cũ của mày thì tao không cảm thấy thực tế, tên đó không tốt; nhưng nếu như “anh ấy” là Trì Triệt thì tao cảm thấy có thể