Đêm càng khuya, than lửa trong lò nướng dần lịm tắt, ánh sao trên đỉnh đầu càng ngày càng sáng rõ.
Hứng trọn ánh sao đầy trời, lều trại dựng trên sườn núi tựa như những cây đèn nấm nhiều màu sắc, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ tọa lạc dưới đài thiên văn.
Thẩm Trạm kê chiếc ghế nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi dựa trước lều. Chơi xong vài ván, cơn buồn ngủ dần kéo đến: “Sao Thẩm Trĩ Tử còn chưa trở về nữa——”
Thấy cậu ngáp một cái thật dài, Thịnh Nhiễm cười: “Nói không chừng hai người đó lưu lạc thiên nhai, tranh thủ cơ hội bỏ trốn rồi.”
“Bỏ trốn thật thì đã bớt việc.” Thẩm Trạm lười biếng, trong mắt bịt kín một tầng nước mắt s1nh lý, “Giờ điện thoại thì gọi không được, tin nhắn cũng không thấy trả lời... Coi ông đây là bố nó chắc. Sau này tôi nhất định sẽ không sinh con gái, mệt tim.”
“Nói thì dễ lắm, lỡ như sau này cậu kết hôn, vợ cậu mang thai con gái thì làm sao?” Thịnh Nhiễm cúi đầu chơi điện thoại, biểu cảm trên mặt như cười như không, “Cũng đâu thể đánh được?”
“Ha, tôi không sinh con.” Thẩm Trạm đắc ý, “Thế giới hai người tốt đẹp biết bao nhiêu, việc gì phải thêm một người nữa, phiền phức.”
Thịnh Nhiễm trông như còn muốn nói gì, chưa kịp mở miệng, hai bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt. Một cao một thấp, hai người cách nhau vài bước chân, thoạt nhìn không mấy thân thiết.
Cô nhắc: “Thẩm Tam về rồi.”
Cô nói xong, hai người đã tới trước mặt.
Thẩm Trĩ Tử hai tay đút túi, cảm xúc thoạt trông rất bình ổn. Áo thun dài tay bên trong, bên ngoài khoác áo khoác của ông anh họ, để buông không kéo khóa, trên áo gió trắng in hình vẽ sặc sỡ đủ màu.
“Yo, cô còn biết đường mà về cơ đấy.” Thấy cô không có chuyện gì, Thẩm Trạm trưng ra bộ dáng gia trưởng, giọng điệu lành lạnh, “Chạy xong hai ngọn núi rồi?”
“Hai ngọn núi gì?” Thẩm Trĩ Tử không hiểu, đi qua, đá đá ông anh mặt liệt, “Thương lượng chuyện này.”
Thẩm Trạm: “Nói.”
“Tối nay em không ngủ chỗ anh đâu.” Cô thoải mái bình thản nói, “Anh không cần đợi em.”
Thẩm Trạm & Thịnh Nhiễm: “...???”
“Hai người...” Thẩm Trạm có chút hoài nghi nhân sinh, nỗ lực tìm từ ngữ để nói, “Cái tiến triển này, có phải hơi... sấm rền chớp giật không?”
Cậu cũng chưa nhanh như vậy bao giờ.
Đây là dùng tốc độ phóng vệ tinh để yêu đương sao.
Cậu tán gái bao năm, vì sao chưa từng có ai nói cho cậu biết, chơi một ván King’s game là có thể home run?
Trò chơi này thần kỳ đến vậy hả? Cậu không phải bị nguyền rủa đấy chứ?
“Vậy sao?” Thẩm Trĩ Tử nhíu mày một cái, “Em thấy đâu có nhanh.”
Từ đầu đến cuối, cô không hề giao lưu ánh mắt với Cận Dư Sinh.
Cận Dư Sinh hết lần này tới lần khác muốn nói lại thôi, cuối cùng đành lựa chọn im miệng.
“Vậy...” Thẩm Trạm nghẹn họng, “Chúc hai người hạnh phúc.”
Thẩm Trĩ Tử gật đầu ừ một tiếng, lôi từ trong lều ra balo đựng đồ vệ sinh cá nhân của mình, rồi quay người rời đi.
Cận Dư Sinh không đi theo.
Cậu ta nhìn cô rời đi, nửa ngày sau mới quay lại. Đối diện với ánh mắt tò mò nghiên cứu của Thẩm Trạm, hơi rũ mắt nói: “Làm phiền.”
Thẩm Trạm: “...?”
Giây tiếp theo, cậu ta thấy tên nam sinh so với mình còn cao hơn tí tí, quái vật 1.88m khom người, chui vào lều cậu.
Thẩm Trạm: “...???”
Hoàn hồn lại, cậu ta ‘soạt’ một tiếng kéo cửa lều ra, không dám tin hỏi: “Không phải chứ, này tức là, nó qua lều cậu ngủ, còn cậu ngủ chỗ tôi?”
Cận Dư Sinh quay đầu lại, nhíu mày, trên mặt tràn ngập ý tứ “Có vấn đề gì sao?”
“Hai người không thấy mệt à?” Thẩm Trạm vừa tức vừa buồn cười, “Định làm gì? Đổi túi ngủ để cảm nhận hơi thở của đối phương?”
Cận Dư Sinh lập tức nhíu mày một cái.
Chợt nhớ ra, túi ngủ hai người đều là mới mua, cho nên không tồn tại cái gọi là ‘cảm nhận hơi thở đối phương’.
Vì thế cậu ta bình tĩnh mở túi ngủ, giọng nói lạnh lùng chính trực: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Thẩm Trạm: “...”
Cậu ta đau khổ che mặt.
Trời xanh trên cao, rốt cuộc hắn đã chọc phải thần tiên núi nào đây.
***
Đêm khuya tĩnh mịch, sương đêm dày đặc.
Thẩm Trĩ Tử ôm túi ngủ, ở trong lều Cận Dư Sinh lăn lộn.
Lều cậu màu tro, túi ngủ cũng màu tro.
Lăn từ đầu này tới đầu kia, lại chầm chậm lăn về, trong mắt toàn là gam màu lạnh.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, cô dừng lại.
Li3m li3m môi, cảm thấy chính mình như một con sâu lông...
Một con sâu lông cô độc lạnh lẽo và tịch mịch.
[Đại Nhiễm Nhiễm, Đại Nhiễm Nhiễm.] Chậm rề rề chui vào túi ngủ, lôi di động ra, [Ngủ chưa?]
Thịnh Nhiễm: [Chưa.]
Thẩm Trĩ Tử: [Đang làm gì đấy.]
Thịnh Nhiễm: [Đang cười nhạo nam nữ thụ thụ bất thân.]
Thẩm Trĩ Tử: ...
Thẩm Trĩ Tử: [Bé cún tình bạn đã chết.jpg]
[Nhưng mà đúng thật là, haiz, chán chết.] Lăn một cái, cô âu sầu, [Cậu nói xem, sao cậu ta lại thẹn thùng như vậy.]
[Cậu ta y chang con gái nhà lành sống trong xã hội phong kiến.] Thẩm Trĩ Tử ngẫm nghĩ, [Là cái kiểu khi rửa chân không cẩn thận để người nhà nhìn thấy mắt cá chân, ngày hôm sau liền muốn treo cổ tự vẫn chứng minh sự trong sạch ấy.]
Thịnh Nhiễm: [Hahahahahaha.]
Thịnh Nhiễm: [Vậy không phải rất tốt à? Ít nhất không lo sẽ bị tra nam lừa một pháo.]
[Nhưng dựa theo cái tốc độ này...] Thẩm Trĩ Tử không cam lòng, [Có lẽ đến khi tốt nghiệp tớ cũng chưa sờ được vào tay cậu ấy.]
Thịnh Nhiễm: [Hahahahahaha.]
[Cậu biết không, tối nay, tớ chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước mà chạm vào cánh tay cậu ta một cái... thật sự rất nhẹ! Tớ cũng chẳng có ý gì khác! Khi ấy tớ còn không ý thức được là mình chạm vào cậu ta!... Thế mà, cậu biết cậu