Chuyến bay của Châu Hữu Hằng bị chậm, về tới nơi thì đã trễ.
Hà Kiến Nguyệt đón gió tẩy trần cho ông, mấy người ăn xong cơm tối thì cũng đã khuya.
Từ sau khi rời khỏi Cận gia, Cận Dư Sinh cũng không ở lại nhà thầy bao lâu. Hành lý ít ỏi mấy ngày trước đã lục tục chuyển ra ngoài hết, chỉ còn mấy quyển sách vẫn để lại đây, hôm nay cậu về lấy mang đi.
Lấy sách rồi, cậu nghiêm túc nói cảm ơn với thầy, sau đó để lại số điện thoại mới của mình.
Châu Hữu Hằng giật mình: “Đã mấy giờ rồi, con còn tính đi?”
“Con đã làm phiền thầy lâu rồi...”
“Vớ vẩn.” Châu Hữu Hằng sầm mặt, “Tối nay ở đây ngủ, nếu muốn đi cũng để đến mai rồi tính.”
Cận Dư Sinh có chút do dự.
Châu Hữu Hằng không nhiều lời, túm cậu đi về phía hậu viện.
Mưa đã ngớt đi không ít, ánh đèn trong suốt, mái hiên vẫn đang tách tách nhỏ nước, tạo nên từng gợn sóng nước trong hồ.
Châu Hữu Hằng mở túi đeo của ông ra, từ ngăn kép móc ra một tệp văn kiện, đưa cho cậu xem: “Giấy xác nhận cha mẹ qua đời, giấy chứng nhận thay tên... còn có thẻ ngân hàng, tất cả di sản của cha mẹ con đều ở đây.”
“...”
Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm lên hàm trên.
“Thủ tục thầy đã làm xong hết cho con rồi, sau mười tám tuổi, chỉ cần con muốn, con có thể không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Cận nữa.” Châu Hữu Hằng thở dài, vỗ vỗ cậu, “Cây dịch thì chết, người dịch thì sống. Nếu đã đi rồi, vậy con phải vui vẻ lên, có biết không?”
Cận Dư Sinh mở miệng, không nói nên lời.
Nửa ngày sau, cậu mới thấp giọng đáp: “Con cảm ơn thầy.”
“Vậy hôm nay con ngủ lại đây đi, ngủ sớm một chút.” Châu Hữu Hằng xưa nay làm việc dứt khoát, không thích người ta năm lần bảy lượt từ chối mình, “Đừng để ta phát hiện con nửa đêm lén chạy mất.”
Cận Dư Sinh dở khóc dở cười: “Không đâu ạ.”
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng mưa tí tách, bóng đêm dài đằng đẵng.
Nước mưa trước mái hiên tiến vào giấc mộng, hóa thành sương mù giăng lối.
Cận Dư Sinh ngủ không quen giường, mấy tháng này nghỉ ngơi không đủ, mỗi khi đi ngủ lại mơ nhiều hơn. Nội dung lặt vặt lộn xộn, sâu trong giấc mơ có bóng người lắc lư dao động, nhìn không rõ.
Trong mơ, cậu đi ngang qua thư phòng của Châu Hữu Hằng vô số lần.
Khóm trúc ngoài cửa sổ kêu xào xạc, viện lạc trong những ngày giữa hè nắng nóng lại âm u không thấy mặt trời.
Thầy nửa nằm dựa trên án dạy học trò viết chữ, thiếu nữ trắng như tuyết ngồi bên cạnh. Ông dùng sự kiên nhẫn trước nay chưa từng có dạy cô từng nét từng chữ, cầm bút thế nào, đưa bút ra sao, nơi nào nặng, nơi nào nhẹ.
Nhưng cô lại không chịu ngồi yên, ngồi trên ghế, vẻ mặt vô tội, mắt long lanh chớp chớp.
Thầy mới rời đi chốc lát, cô đã lỡ tay làm đổ nghiên mực của thầy.
Nghiên mực từ công truyền đời giá trị liên thành, thế nhưng Châu Hữu Hằng vừa trông thấy khuôn mặt mếu máo chực khóc của cô thì không biết nên cười hay nên giận.
Cây thước nặng nề giơ lên, lại nhẹ nhàng hạ xuống, cô mắc lỗi, làm nũng một cái là thoát được một kiếp. Trong lời trách mắng của thầy mang ý cười, ngay cả nói cô nghịch ngợm cũng tràn đầy chiều chuộng.
Bao nhiêu năm, cậu luôn đứng ngoài cửa sổ, cũng vẫn luôn không hiểu.
Phải yêu thương sâu sắc ra sao, bảo vệ chu toàn thế nào mới có thể nuôi được một người như vậy... mới có thể giữ được nụ cười không màng thế sự, trong suốt như pha lê này.
Một năm lại một năm, cậu không dám đẩy cửa, càng không dám tiến lại gần.
Cậu ghen tỵ với cô.
Ghen tỵ tới mức sắp phát cuồng.
Cậu chỉ đứng từ xa, nhìn cô lớn lên từng ngày. Đến khi đã tích góp đủ dũng khí, cậu mới dám bước qua, ở trong mộng, cẩn thận dè dặt vươn tay ra——
Ngay khoảnh khắc tay chạm vào cánh cửa, trời đất vỡ lở, khung cảnh xung quanh nhanh chóng điêu tàn. Không biết vì sao, cậu lại trở về trước cửa phòng khách của khách sạn.
Trong đầu cậu trống rỗng, đứng trước cửa, bị cơn sợ hãi to lớn bao trùm, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước rỏ tách tách.
Từng giọt từng giọt, dồn lại, dần dần chảy tới bên chân.
Qua rất lâu, cậu mới chậm chạp cúi đầu xuống.
Trong bụi máu ngợp trời, cậu nhìn thấy một màu đỏ chói mắt ghê người.
“...!”
Mồ hôi từ trán tuôn ra, Cận Dư Sinh nhíu chặt lông mày.
Trong cơn mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh, cậu theo bản năng đút tay xuống dưới gối.
Nhưng không sờ được gì.
Trong lòng giật thót, cậu mở bừng mắt ra.
Lồ ng ngực kịch liệt phập phồng, trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Mặt trời buổi sáng đã ló dạng, ánh nắng lay động dưới cửa sổ, ánh nắng được nước mưa gột rửa vừa mỏng vừa trong, chim chóc đậu trên cành cao hót không ngừng.
Giống như vừa sống sót sau tai nạn, cậu thở gấp từng ngụm.
Sau khi bình phục cảm xúc, cậu nhịn không được quay sang nhìn gối đầu.
... Cậu đang ở nhà thầy Châu.
Nhắm hờ đôi mắt, đem trái tim nhảy tới cổ họng đặt trở lại lồ ng ngực.
Ngẩng lên nhìn đồng hồ, mới bảy rưỡi sáng.
Cận Dư Sinh ngẫm nghĩ, sau đó đứng dậy rửa mặt mặc quần áo.
Đi vào trong sân, Châu Hữu Hằng cũng vừa mới dậy, đang ở trong sân tập thể dục buổi sáng.
Thấy cậu đi tới, Châu Hữu Hằng nhanh chóng đoạt thoại: “Dậy rồi à? Đợi một lát, đồ ăn sáng sắp xong rồi, không ăn không cho đi, dám đi tuyệt giao.”
Cận Dư Sinh: “...”
Cậu lặng lẽ nuốt lời từ biệt định nói xuống.
Trong sân thanh tịnh, Cận Dư Sinh đứng một lúc. Tiếng chim líu ríu bên tai, cậu tập trung tinh thần, nghe thấy tiếng sáo văng vẳng ngoài đầu ngõ, cùng với... tiếng gõ cửa như có như không?
Cậu nghi hoặc nhìn Châu Hữu Hằng.
Châu Hữu Hằng ngẩng cằm lên: “Thầy cũng nghe thấy, con không phải bị ảo giác đâu.”
“...”
“Đã gõ gần mười phút rồi,” Châu Hữu Hằng rất bình thản, “Chắc Tiểu Mai không nghe thấy, con đi mở cửa đi.”
Cận Dư Sinh nghẹn lời: “... Vâng.”
Cậu xoay người, đi qua cổng bán nguyệt, vòng qua cây cầu.
Gần thêm một bước, tiếng gõ cửa lại càng rõ ràng hơn.
Loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng người rầu rĩ gọi: “...Thầy ơi! Thầy dậy chưa!...”
Cận Dư Sinh thấy buồn cười, bước lên trước mở cửa, theo bản năng nói: “Ngại quá, để cô...”
Giây tiếp theo ánh mắt chạm nhau, lời nói nghẹn lại nơi cuống họng.
Gió mát lướt qua mặt, trong ngõ nhỏ cây cối xum xuê, ánh nắng ban sớm nhảy nhót rơi xuống.
Rơi trên cần cổ trắng nõn của nữ sinh, biến mất trong cổ áo.
Thẩm Trĩ Tử cũng sững sờ đứng tại chỗ.
Hai người nhìn nhau không nói gì suốt ba giây, rốt cục cô vẫn hoàn hồn trước, ánh mắt dần sáng lên.
“Anh giai xinh xẻo này...”Thẩm Trĩ Tử đứng yên nhìn cậu, đôi mắt hoa đào lấp lánh, cô chậm rãi li3m môi, “Thoạt nhìn thật quen mắt, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?”
“...”
“Ví dụ như kiếp trước...” Cô chớp chớp mắt, giọng nói trong trẻo kéo dài, “Hoặc là trong mơ?”
Cận Dư Sinh nhìn cô, đầu lưỡi chạm hàm trên.
Nữ sinh da thịt trắng nõn, nụ cười trên mặt, đáy mắt có ánh lưu quang.
——Từng chút từng chút, trùng khớp với khuôn mặt người trong mộng.
Hồi lâu, cậu quay mặt đi.
...Mẹ kiếp.
Hung hăng thầm chửi bậy một tiếng trong lòng.
Cậu thật sự điên rồi.
...Thực sự đã phát điên rồi.
***
Đi qua hành lang gấp khúc, Cận Dư Sinh vẫn trước sau như một không nói một lời.
Thẩm Trĩ Tử giống như cái đuôi nhỏ, tíu tít theo sau cậu: “Cậu, cậu cũng theo thầy Châu học thư pháp à?... Không đúng, không nên hỏi như vậy, một học trò khác theo học thầy Châu, không ngờ lại là cậu?”
Cậu nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.
“Trời ạ, thế giới đúng là nhỏ quá đi!” Thẩm Trĩ Tử tiếc nuối, “Vậy chúng ta hẳn đã quen biết từ rất lâu rồi mới đúng, vì sao mấy năm nay tớ chưa từng gặp cậu?”
“...”
Thân người Cận Dư Sinh thoáng sững lại, không đáp lời.
“Trước đây thầy Châu thường nói với tớ, rằng tớ có một tiểu sư huynh, không chỉ viết đẹp hơn tớ, làm việc cũng nghiêm túc hơn, đáng tin hơn tớ nhiều... Tớ vẫn luôn không tin, cứ tưởng thầy không muốn nhận một học trò ngốc như tớ, cho nên mới bịa ra cái người không tồn tại kia dạy dỗ mình.” Cô nói bóng nói gió, xuất hết toàn lực mà khen ngợi, “Nhưng hôm nay gặp cậu, tớ đã tin rồi.”
“...”
Cô sướng rơn: “Thầy Châu nói còn chưa đủ, cậu còn tốt hơn nhiều so với hình dung của thầy.”
“...”
Cận Dư Sinh thoáng ngừng lại, dừng chân.
Trong lòng Thẩm Trĩ Tử chợt hốt hoảng, cho rằng mình nói sai điều gì.
Cậu quay lại, rũ mắt nhìn cô, dưới hàng lông mi lưu lại một