Phòng học rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Hứa Thời Huyên cầm điện thoại, mặt lúc đỏ lúc trắng, cổ tay bắt đầu chầm chậm run rẩy.
Không ai dám nói gì.
Sợ chỉ chạm nhẹ một cái, cô sẽ oa một tiếng thóc nấc lên.
Thịnh Nhiễm gọi xong điện thoại đi vào, vừa mở cửa đã bị dọa hết hồn: “Đây là làm sao vậy? Ai hạ chú các cậu rồi?”
Ngay giây sau, Hứa Thời Huyên bật khóc.
Thịnh Nhiễm: “...”
Mấy người xung quanh vội tới an ủi.
Cô không muốn để ý quái vật hức hức, tiến lên hai bước, trả điện thoại cho Thẩm Trĩ Tử: “Trả, tớ gọi xong rồi.”
Ngừng một chút, lại nhịn không được hỏi: “Tớ mới ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, mà cả đám làm sao thế?”
“Hứa Thời Huyên tự xung phong gọi điện cho Cận Dư Sinh.” Thẩm Trĩ Tử hơi không đành lòng, lại mang theo chút mừng thầm khó tả, “Kết quả gọi ra lại là số không có thực.”
Thịnh Nhiễm ngẩn người, không thể tin nổi mà che miệng.
“Đệch! Qúa k1ch thích đi chứ?” Cô không dám thể hiện quá rõ ràng, dưới tay truyền ra tiếng cười đứt quãng, “Cậu ta... số mà cậu ta cho Hứa Thời Huyên là giả? Vậy mấy ngày nay cậu ta ra vẻ cái gì?”
“Nào chỉ là số giả thôi đâu.” Thẩm Trĩ Tử nhỏ giọng lầm bầm, nửa câu sau đè giọng xuống thật thấp, “Ngay cả tên mà cậu ta cho Hứa Thời Huyên cũng là giả.”
Vẻ mặt Cận Dư Sinh một lời khó nói hết.
Ngay giây sau, cậu thấy cô bước tới, dừng lại ngay trước mặt mình.
Ngẩng đầu, vẻ mặt cô bình tĩnh mà nghiêm túc: “Tớ cảnh cáo cậu, nếu số tớ lưu cũng gọi không được.”
“...?”
“Tớ sẽ giết cậu.” Thẩm Trĩ Tử lạnh lùng quyết tuyệt, “Cậu không cần giãy giụa, giãy giụa cũng vô dụng, đao tớ ra rất mau, một nhát là cậu chết luôn.”
Cận Dư Sinh rũ mắt, tầm mắt rơi trên ngón tay trắng nõn của cô.
Thấy cô ấn vào chữ cái đầu trong danh bạ, giữa biển người nổi lên một cái tên.
——“Cận Dư Sinh”.
Ấn gọi, im lặng ba giây, trong phòng vang lên tiếng rung khe khẽ.
Thịnh Nhiễm lần theo nơi phát ra tiếng, tìm được di động cậu trong túi quà ở dãy cuối cùng.
Cục diện nhất thời càng thêm lúng túng.
Thẩm Trĩ Tử cũng sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại.
Li3m li3m môi, cơn vui mừng trong lòng cô như không chịu khống chế, nháy mắt lên men mà nhảy nhót điên cuồng.
Sao cậu ấy lại đáng yêu như vậy...
Ngay cả số điện thoại đưa cho cô cũng không giống với những người khác.
Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt, chân thành nói xin lỗi: “Xin lỗi, tớ hiểu lầm cậu.”
Dưới ánh đèn sáng trắng, hàng lông mi vừa dài vừa cong của cô khẽ run lên.
Cận Dư Sinh dời mắt đi, đầu lưỡi chạm hàm trên.
“Tớ đã nói mà, Cận Dư Sinh là đứa trẻ tốt.” Cô cúi đầu kéo góc áo đồng phục cậu, giọng điệu nhẹ nhàng giống như không phải đang lấy lòng, “Đối xử với ai cũng rất chân thành, trước giờ chưa từng lừa tớ.”
“...” Vừa rồi ai nói muốn giết cậu.
“Có điều, bình thường tớ rất ngoan cố, không dễ cúi đầu trước người khác.” Cô li3m khóe môi, thăm dò nói, “Cho nên, cậu phải chấp nhận tớ.”
“...” Cậu hơi nheo mắt.
Áp suất thấp lại ẩn ẩn đ è xuống, Thẩm Trĩ Tử lúng túng: “Chấp... chấp nhận lời xin lỗi của tớ.”
Hầu kết Cận Dư Sinh chuyển động, không nói gì.
Hứa Thời Huyên thút thít nức nở khóc, cậu nín thở nghe một hồi, trong lòng dậy lên một trận phiền não.
Giây tiếp theo, cậu lại đeo balo lên: “Đi thôi.”
Thẩm Trĩ Tử như con chim cút nhỏ, thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, trong lòng có chút thất bại.
Có điều nghĩ lại... lại thấy, thôi bỏ đi.
Cận Dư Sinh cũng đã có tiến bộ rồi.
Tiến bộ rất lớn.
Cô nên khen cậu nhiều chút, không nên nóng vội.
An ủi bản thân xong, cô vẫy tay tạm biệt Thịnh Nhiễm, đi trước cậu một bước ra khỏi phòng học.
Cậu đi sau cô, cách vài bước chân, mắt không hề chớp, tầm mắt từ đầu tới cuối đều dừng lại trên người cô.
Ánh mắt thâm trầm, tựa như bóng đêm dày đặc không thể hòa tan.
Hứa Thời Huyên cũng ở phía sau, nhìn theo cậu.
Nhưng