Thẩm Trĩ Tử theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt còn chưa rơi tới bục giảng, một cái áo khoác đã che phủ ngay trước mắt.
Tay cậu vừa nhấc, vành mũ to rộng liền ụp xuống, che khuất tầm mắt cô.
Trên áo vẫn còn sót lại hơi ấm của thiếu niên, có mùi hương bạc hà.
Học sinh xung quanh đều sợ ngây người.
Ai nấy đều không dám thở mạnh, trợn mắt nhìn Cận Dư Sinh hôm nay phá lệ nhiệt tình, quan tâm săn sóc bạn học, giống như bị thứ gì nhập hồn.
Giây tiếp theo, lại nghe thấy cậu ta thấp giọng hỏi: “Có đi được không?”
Thẩm Trĩ Tử không phản ứng lại, sửng sốt một trận, cô mới khịt khịt mũi: “Được.”
Cận Dư Sinh gật đầu, một tay đỡ cô, tay còn lại đưa ra như muốn thu dọn sách vở cho cô.
“Đừng dọn!” Thẩm Trĩ Tử quýnh lên, vội ngăn cản cậu, “Tớ không muốn làm bài tập!”
“...”
“Tớ đang bị ốm mà còn phải làm bài, sẽ chết đó.” Cô sốt đến hỏng cả đầu, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh Cận Dư Sinh bắt cô làm bài, không làm sẽ không cho ngủ.
Cố tình cái mũi lại bị nghẹt, giọng nói nghe mềm nhũn lại tủi thân, gấp đến độ muốn khóc, “Tớ không muốn làm học sinh đứng đầu khối, cậu đừng có lúc nào cũng bắt tớ làm bài tập.”
Cận Dư Sinh tâm trạng phức tạp, đầu lưỡi chạm hàm trên.
Cậu cũng đâu có lúc nào cũng bắt cô làm bài tập.
Bàn tay ngừng lại giữa không trung: “Được.”
Không làm thì không làm.
Dù sao nhìn bộ dạng này của cô, cũng chẳng làm nổi bài tập.
Thẩm Trĩ Tử khịt mũi, giọng nói mềm nhũn như đang làm nũng: “Vậy cậu vứt nó đi, vứt xa một chút.”
Cận Dư Sinh: “...”
Vẻ mặt cậu ta một lời khó tả rút vở bài tập ra, cổ tay dùng lực, tùy tiện quăng vào một góc.
Kẹp đề thi trượt một đường trên sàn, vừa vặn dừng ngay chân lão Lương.
Lão Lương: “...”
Coi ông đây là không khí sao.
“Ném rồi.” Cận Dư Sinh mở balo cho cô xem, sao đó cách một lớp áo bông dày nhấc cô từ trên ghế dậy: “Đi.”
Thẩm Trĩ Tử thấp giọng ừm một tiếng, mượn lực cánh tay cậu đứng lên.
Cô có chút mơ hồ, không chú ý cánh tay cậu đang đặt trên eo mình.
Cô rúc vào áo khoác, cuộn thành một quả bóng lông.
Loạng choạng đi ra cửa, chợt nghe thấy giọng nói lão Lương gào lên ở phía sau: “Ấy, hai cô cậu cứ thế mà đi? Kiêu ngạo quá nhỉ, thầy Trần dạy dỗ các cô cậu thế nào mà lại dám...”
Áo khoác dày che khuất tầm nhìn, nhưng cô che được rất nhiều tạp âm.
Ý thức của Thẩm Trĩ Tử vốn đã không rõ ràng, nghe thấy giọng nói, lập tức ngẩng lên định quay đầu lại: “Hình như tớ nghe thấy, lão Lương...”
Còn chưa quay đầu lại đã bị Cận Dư Sinh mạnh mẽ xoay trở về.
Cậu ôm cô đi thẳng, giọng nói lạnh lùng mà chính trực——
“Ảo giác.”
***
Ra khỏi dãy nhà học, gió đêm mang theo hơi lạnh lùa vào mặt.
Phương Nam đã vào đông, Thẩm Trĩ Tử vốn mặc không ít, còn khoác áo Cận Dư Sinh bên ngoài nhưng vẫn cảm thấy rét run từng trận.
Ra tới cổng trường, cô đã tỉnh táo hơn một chút, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nóng hừng hực của mình, li3m li3m môi: “Tớ kêu ba tới đón.”
Cận Dư Sinh ‘ừ’ một tiếng.
“Cậu không cần đợi đâu.” Cô cúi thấp đầu, vừa nhỏ giọng lầm bầm, vừa làm động tác như muốn cởi áo, “Ba có thể rất lâu nữa mới tới, cậu về lớp học trước đi.”
Ánh mắt Cận Dư Sinh trầm xuống: “Mặc vào!”
Ban đêm se lạnh, Thẩm Trĩ Tử vùi đầu, cuộn thành cây nấm trong đêm.
Bàn tay đang cởi cúc của cô cứng đờ, nửa ngày sau mới đáng thương nhỏ giọng nói: “Cậu dữ quá.”
“...”
Cận Dư Sinh rời tầm mắt, huyệt thái dương lại bắt đầu nhảy thịch thịch.
Thẩm Trĩ Tử bị bệnh, giống như triệu hồi ra một nhân cách khác.
Còn đáng sợ hơn cả nhân cách trước.
Nhân cách trước ít nhất làm gì thì vẫn có lý trí, còn cái người này mặc kệ tất thảy, gặp ai cũng làm nũng.
Qủa nhiên, câu tiếp theo, lại là một câu đáng thương cùng cực: “Cậu lúc nào