Thẩm Trĩ Tử im lặng một hồi: “... Cậu không phải đang nghiêm túc đấy chứ?”
Chó nhà ai lại đi động d*c vào mùa đông.
Nhưng Cận Dư Sinh không hề nói giỡn với cô.
Cậu lấy khoa học ra chứng minh: “Làm phẫu thuật triệt sản, có thể kéo dài tuổi thọ của vật nuôi.”
Thẩm Trĩ Tử im lặng ôm chặt Uy Phong Đường Đường, dịch lùi về sau.
Cậu nhắc nhở: “Thoạt nhìn nó có vẻ rất bồn chồn.”
Cậu vô cùng nghiêm túc.
Không tính buông tha cho con chó của cô.
Uy Phong Đường Đường vẫn không hề phát giác, còn đang ư ử cụng đầu vào cánh tay và lòng bàn tay cô, giống như đang hỏi, sao không sờ nó nữa.
Thẩm Trĩ Tử nhìn Cận Dư Sinh, ánh mắt rất bi thương.
Nửa ngày sau, cô mới run run giọng hỏi: “Cậu, cậu không muốn ở lại nhà tớ nữa à?”
“...”
Cận Dư Sinh không hiểu, tư duy của cô rốt cuộc là nhảy sang chuyện này như thế nào.
Tư duy xoay tròn sao? Chỉ đâu đánh đó, phản ứng tức thời?
“Vì sao? Cậu mới chuyển tới chưa được mấy ngày, tớ với Thẩm Trạm đều đối xử với cậu không tệ!” Cô không dám tin, đoán bậy đoán bạ, “Có phải cậu làm công tác gián điệp không? Gián điệp thương mại? Thực chất cậu vào nhà tớ chỉ vì muốn lấy được cơ mật công ti ba tớ phải không?”
Càng nói, cô thế nhưng càng thấy có lý: “Trời ạ, chẳng lẽ ban đầu tiếp cận tớ cũng chỉ vì lấy được tin tình báo? Cậu không biết xấu hổ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn...”
Tự dưng bị cô mắng cho một trận, Cận Dư Sinh vô cùng hoang mang: “... Tôi không có.”
Nhưng cậu thật sự không hiểu, giữa hai chuyện này, rốt cuộc có gì liên quan.
Rõ ràng khác nhau mười vạn tám nghìn dặm.
Ngập ngừng một lát, cậu vẫn không nhịn được: “Vì sao lại hỏi vậy?”
Cắn câu rồi.
Thẩm Trĩ Tử vô tội chớp chớp mắt: “Cậu không biết à?”
“... Cái gì.”
“Nếu đưa thú cưng đi triệt sản, nhất định phải có người phối hợp diễn kịch.” Thẩm Trĩ Tử dù vội vẫn rất ung dung, một lòng nhiệt tình giúp cậu xóa nạn mù chữ, “Nếu cậu trực tiếp đưa Uy Phong Đường Đường cho bác sĩ, sau khi xuất viện nó sẽ hận tớ. Cho nên, vì để nó không hận tớ, cậu phải tỏ ra lãnh khốc vô tình, vui thích với máu, giết người như nghóe vung đao đoạt đi tình yêu bé nhỏ trong tay tớ, cướp nó đi, sau đó tớ sẽ giả bộ như rất không đành lòng, sau khi nó xuất viện sẽ dịu dàng đón nó về.”
“...”
Cần thiết phải thêm nhiều tính từ vậy không.
Tuy thoạt nghe rất ảo, nhưng... đầu mày Cận Dư Sinh nhíu chặt, thử dùng logic của cô suy nghĩ một lát.
Miễn cưỡng thì vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng mà, “Chuyện này với việc tôi có ở nhà họ Thẩm hay không thì liên quan gì?”
“Cậu vẫn không hiểu?” Thẩm Trĩ Tử bày ra vẻ nghiêm trang chớp mắt, “Nếu làm vậy, sau khi trở về, tuy Uy Phong Đường Đường sẽ không hận tớ, nhưng nó sẽ hận cậu.”
“...”
“Có thể sẽ rất hung dữ với cậu, nhe nanh trợn mắt, vừa thấy cậu là sẽ đuổi cắn.”
Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm hàm trên: “Rồi sao?”
Cô làm bộ như đương nhiên: “Chó trong nhà không chào đón cậu, sau này cậu muốn sống ở nhà tớ kiểu gì?”
“...”
Cận Dư Sinh trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.
Nên khen cô biết nhìn xa trông rộng, hay cảm kích cô thật biết lo nghĩ cho mình?
“Nhưng, nhưng cậu cũng đừng cảm thấy hụt hẫng.” Thẩm Trĩ Tử do dự một hồi, li3m li3m khóe môi, “Ở nhà tớ ấy, địa vị của Uy Phong Đường Đường còn cao hơn cả ba tớ nữa.”
Cận Dư Sinh: “...”
Gia đình này đúng thật không bình thường.
“Cho nên độ hảo cảm của Uy Phong Đường Đường rất quan trọng, tất nhiên bên phía ba mẹ tớ cũng không thể xem nhẹ. Nhưng nếu cậu cố gắng một chút, vấn đề địa vị trong nhà thực ra...”
Cô cúi mặt lải nhải, mái tóc dài rơi trước ngực, che đi nửa khuôn mặt. Lộ ra sống mũi cũng khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt hơi hốt hoảng, trong giọng nói lộ ra vẻ chột dạ của con hổ giấy.
Giống như bản thân không ngừng lải nhải, chỉ để tự lừa mình dối người, hòng che giấu tính khả năng không xác định.
Đáy lòng Cận Dư Sinh khẽ động: “Thẩm Trĩ Tử.”
Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
“Tớ đã đồng ý với dì Bạch, sẽ ở nhà họ Thẩm cho tới khi thi xong đại học.”
Thẩm Trĩ Tử còn đang muốn nói gì đó, bàn tay vô thức túm chặt lông Uy Phong Đường Đường.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không nuốt lời.”
Cho nên...
Tôi sẽ không đi, cậu không cần sợ.
***
Thẩm Trĩ Tử cảm thấy không khí thật ngọt ngào, giống như được bọc trong đường.
Cô ôm đám gấu bông đầu giường, nằm trên giường lăn qua lăn lại: [Đại Nhiễm Nhiễm! Đại Nhiễm Nhiễm!]
Thịnh Nhiễm tức khắc trả lời: [Nói.]
Thẩm Trĩ Tử: [Cậu nói hệt như ông anh họ tớ.]
Thịnh Nhiễm: [...]
Thẩm Trĩ Tử: [Hai người đã chia tay hơn tháng rồi, cậu còn bị ảnh hưởng bởi lão ấy. Ầy, cho nên tục ngữ nói hay lắm, từng yêu ai từng đi qua con đường nào đều sẽ khắc sâu vào cốt tủy.]
Ấn gửi đi, màn hình nhanh chóng nhảy ra:
Bạn không còn là bạn tốt của cô ấy, hãy gửi yêu cầu thêm bạn tốt trước, sau khi cô ấy chập nhận mới có thể trò chuyện.
Thẩm Trĩ Tử: “...”
Cô gọi điện qua, tức giận trách móc: “Cậu xóa tớ.”
Đầu bên kia lười biếng đáp: “Ha.”
“Được rồi, vậy tớ không nhắc đến lão ấy với cậu nữa.” Thẩm Trĩ Tử suy nghĩ, tạm thời từ bỏ việc nghĩ cách giúp Thẩm Trạm giảng hòa, “Nói cho cậu chuyện này hay lắm.”
“Ừ.”
Cô thẹn thùng: “Cận Dư Sinh chấp nhận tớ rồi.”
“...” Thịnh Nhiễm không tin, “Cậu đang mơ đấy à?”
Sống chung dưới một mái nhà mới càng cần tránh né.
Đạo lý này cô cũng hiểu, người như Cận Dư Sinh, tuyệt đối không có khả năng chấp nhận cô dưới tình huống này.
“Tớ lừa cậu làm gì?” Thẩm Trĩ Tử trợn mắt, sau đó kể lể hết chuyện xảy ra trong mấy ngày này một lượt.
Thịnh Nhiễm im lặng hồi lâu.
Cô dè dặt hỏi, ý muốn đánh thức Thẩm Trĩ Tử: “Cậu có muốn thử xóa sạch mấy đoạn cậu tự thêm vào, sau đó nghĩ lại không?”
“Tớ nào có tự thêm đoạn nào!”
“Ví dụ,” Thịnh Nhiễm bình tĩnh phân tích cho cô, “Người bình thường sẽ nghĩ, cậu ta không muốn cậu về nhà muộn không phải vì ghen với người khác, chỉ đơn thuần là nhắc nhở giữa bạn bè với nhau thôi; cậu ta tức giận không phải vì quá quan tâm cậu, mà chỉ vì chướng mắt cậu; cậu ta muốn đưa Uy Phong Đường Đường đi triệt sản, cũng chỉ vì sợ nó gây hại cho chính mình thôi.”
Thẩm Trĩ Tử nhíu mày: “Suy nghĩ của cậu sao lại tối tăm như vậy.”
“...”
“Là cậu nghĩ nhiều quá.” Thịnh Nhiễm lại bật cười. Không biết đang cười cô, hay là cười chính bản thân mình, “Cậu ta cũng chưa từng nói, rằng cậu ta thích cậu.”
Câu nói cuối cùng như đem đại đao tám mươi mét đâm thẳng vào lồ ng ngực Thẩm Trĩ Tử.
Cô bỏ di động xuống, tâm trạng đang vui vẻ tiêu tán không sót lại chút gì.
Phải rồi, cậu ấy trước giờ chưa từng thừa nhận rằng mình thích cô. Cho dù là mấy lời tương tự cũng chưa từng nói.
Đã thế cô còn bị cậu ta lừa, thừa nhận trước rằng ‘tớ quan tâm cậu ’.
Thẩm Trĩ Tử chớp mắt, nhìn con gấu trên tay, trong lòng dậy lên sự khó chịu.
Cậu ta quá giảo hoạt...
Tình huống bây giờ, cô căn bản chẳng được gì...
Thật sự không công bằng.
Thẩm Trĩ Tử càng nghĩ càng không vui, lồm cồm bò dậy.
Sau đó đem đám gấu bông đang xếp hàng ngay ngắn ở đầu giường, lật từng con lại.
——Bọn chúng nên thay chủ nhân của chúng úp mặt vào tường mà suy nghĩ.
***
Đến hoàng hôn, bầu trời đổ xuống ít tuyết mềm mại.
Mùa đông