Bóng đêm tĩnh mịch, nhà họ Thẩm đèn đuốc sáng trưng, một mảnh hỗn loạn.
Thẩm Trĩ Tử mơ mơ hồ hồ, có cảm giác bản thân đang nằm trong một lồ ng ngực ấm áp.
Dường như có người đang gọi tên cô, thanh âm khẩn thiết, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai.
Nhưng đầu cô đau muốn nứt ra, mọi thứ hỗn độn, không mở nổi mắt.
Tựa như chìm vào biển sâu, giọng nói chảy vào tai rời rạc đứt quãng, như từ nơi xa xôi nào đó vẳng tới.
Một chốc cô nghe thấy tiếng ba Thẩm rống giận, một chốc lại nghe thấy giọng nói xa lạ, nói phải kiểm tra lại thân nhiệt.
Sau đó, đầu được đặt lên gối, nhẹ nhàng chạm vào một khối bông mềm mại, cô triệt để mất đi ý thức.
Tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều.
Đêm qua rơi một trận tuyết lớn, hôm nay thời tiết trong sáng lạ thường. Trên bầu trời màu xám tro treo một vầng thái dương như lòng đỏ trứng, ánh nắng nhè nhẹ, giống như bị bọc bởi một tầng sương trắng.
Thẩm Trĩ Tử nhúc nhích ngón tay, mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn nhè nhẹ.
Phòng bệnh đơn rất yên tĩnh, ánh mặt trời đong đưa dưới cửa sổ trắng.
Cô nhíu mày, mở mắt, tầm nhìn thuận theo mu bàn tay hướng lên trên. Dưới một vầng ánh sáng, tầm mắt dần nhìn mọi thứ rõ ràng, tia sáng mỏng thấu xuyên qua túi truyền dịch, xem vạch, lượng thuốc vẫn còn một nửa.
Cô ngây người nhìn một lúc.
Lý trí chậm rãi quay về, cô chầm chậm li3m môi.
...Vì sao trong phòng bệnh chỉ có mình cô.
Vì sao không có ai ngồi đầu giường, nắm tay cô, thống khổ trình bày tội nghiệt của mình, nói xin lỗi cô, xin cô tha thứ.
Điều này không phù hợp với luật pháp cơ bản, cô phải tố cáo.
Giây tiếp theo, khóa cửa phòng bệnh khẽ vang lên.
Thẩm Trạm dè dặt thò đầu vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cậu ta quay người, cùng lúc đối diện với đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chăm không chớp của cô.
Thẩm Trạm sửng sốt, khóe môi nhếch lên: “Tỉnh rồi đấy à?”
Nói rồi, hắn thả hộp cơm mua ngoài cùng lọ thuốc mỡ bôi ngoài da xuống.
Thẩm Trĩ Tử quét mắt một lượt, xác nhận sau lưng cậu không có ai. Nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được: “Cận Dư Sinh đâu?”
Cậu ấy đi đâu rồi.
Cô còn chưa có tha thứ cho cậu ấy đâu, sao còn không tới khấu đầu tạ tội.
“Gấp cái gì, đang làm phẫu thuật trên tầng.” Thẩm Trạm đi qua, giúp cô chỉnh túi truyền dịch, “Em vẫn hôn mê không tỉnh, còn đợi nữa cánh tay cậu ta cũng thành tàn phế luôn, bác sĩ nhìn không nổi nữa mới đưa cậu ta đi xử lý.”
“Người bị thương không phải em sao? Cậu ấy phẫu thuật cái gì?” Thẩm Trĩ Tử sửng sốt, không thể tin được mà trợn hai mắt, “Ba, ba em đánh gãy tay cậu ấy?”
“... Em mất trí à?” Tay Thẩm Trạm ngừng lại, cảm thấy khó hiểu, “Là cậu ta tự ngã.”
Một điều không thể phủ nhận đó là, bị đụng trúng đầu, đúng là sẽ gây nên chứng mất trí tạm thời.
Thẩm Trĩ Tử có chút mờ mịt.
Cô rối rắm ôm chăn, cố gắng nhớ lại.
Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Cận Dư Sinh đã có một phát ngôn không thể đỡ nổi, cô ý thức hỗn độn, theo bản năng muốn bỏ chạy, thân thể vừa lui về sau một bước lập tức mất trọng tâm. Nhưng cậu phản ứng rất nhanh, ngay lập tức vươn tay ra túm lấy cô, cuối cùng bị cô kéo theo cùng lăn xuống cầu thang.
Thẩm Trĩ Tử trầm mặc một trận, như nghĩ đến điều gì, cô lần tay từ trong chăn ra, đưa lên sờ sau gáy.
——Sau gáy không chút thương tích, bởi vì khi cô ngã xuống, Cận Dư Sinh đã dùng cánh tay gắt gao ôm chặt lấy đầu cô.
Cô bị thương trước trán, bởi vì khi không kịp đề phòng bị một người nói muốn làm mình ôm lấy, cô kinh hoảng thất thố muốn đẩy cậu ra, đầu quay một vòng đập vào bàn trà.
“...”
Cô đau khổ rúc vào trong chăn, này còn không bằng mất trí...
Cận Dư Sinh liệu có cho rằng cô ghét cậu ấy không aaaaa!
Nhưng mà, chuyện tối qua xảy ra quá đột ngột.
Dưới tình huống đó, ai mà giữ bình tĩnh được!
“Em đói không?” Thẩy vẻ mặt cô từ hoang mang thành sụp đổ, Thẩm Trạm buồn cười, “Ăn chút gì nhé?”
Thẩm Trĩ Tử cuộn thành một cục, như con chim cút mà lắc đầu.
Cô đắng lòng, nuốt không trôi.
“Thực ra anh cũng rất tò mò, rất muốn phỏng vấn hai người một chút.” Thẩm Trạm ngồi xuống cạnh cô, mặt mày hớn hở, “Sao mà hành nhau thảm dữ vậy, cứ như diễn viên đóng phim đau khổ vì tình?”
Tối qua nửa đêm cậu đang ngủ nghe thấy tiếng động thì bò dậy, vừa đẩy cửa, trông thấy Thẩm Trĩ Tử được Cận Dư Sinh ôm trong lòng, đã rơi vào hôn mê. Cô em họ của cậu nhắm chặt mắt, mặt mày trắng bệch, đầu tóc rối loạn, quần áo nửa ướt nửa khô, máu từ trên trán chảy xuống, chồng lên hai hàng nước mắt trên mặt.
Muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm.
Đáng sợ nhất chính là Cận Dư Sinh.
Cậu ta như bị gọi ra nhân cách thứ hai, lấy một loại khí thế người ngăn giết người, phật cản giết phật, dùng cánh tay bị gãy xương của mình, một đường ôm cô vào viện.
Cậu đứng cạnh quan sát toàn quá trình, trợn mắt há mồm, cảm động trời đất.
Thẩm Trĩ Tử cười hơ hơ: “Có trời mới biết, ban đầu em chỉ định cùng cậu ấy nói chuyện nhân sinh.”
Kết quả không biết vì sao, vừa trông thấy vẻ mặt kia, nỗi tủi thân trong lòng cứ như thủy triều mà trào lên.
Làm cách nào cũng không kiềm nén nổi.
Nhưng... “Sao không thấy ba mẹ em?”
“Mợ về nhà lấy đồ thay, còn chú qua nhà họ Tề chửi người rồi.”
“...”
Cho nên đây không phải ảo giác của cô, ba Thẩm tối qua thật sự bừng bừng lửa giận, đứng oang oang chửi tục một hồi lâu.
Nói bất luận thế nào cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Tề Việt.
Suy nghĩ xoay một vòng, Thẩm Trĩ Tử li3m môi: “Túi truyền dịch này, là truyền gì?”
“Thuốc hạ sốt.” Thẩm Trạm đáp, “Tối qua em sốt nhẹ.”
“Không truyền nữa, giờ em khỏe lắm.” Nói rồi, cô bò dậy, ấn chuông định gọi y tá vào rút kim, “Gọi hộ em cái xe, em cũng đến nhà họ Tề. Em phải đến đó kể cho ba Tề Việt biết, con trai bảo bối của ổng kết bạn với đám người nào.”
Tề Việt tính cách yếu đuối, nhà cậu ta lại làm chính trị. Ba Tề có thủ đoạn mạnh mẽ, làm người lỗi lạc chính trực, cô cần phải để ông hiểu được, tính nghiêm trọng của vấn đề.
Dựa theo tính tình ba cậu ta...
Chắc sẽ đánh cậu ta một tháng cũng không xuống được giường.
“Quan trọng hơn là...” Cô lôi gương ra, gảy gảy tóc mái, cố gắng làm mình trông tiều tụy hơn một chút.
“Em phải nhân cơ hội này, đòi chú Tề một cái nhân tình.”
“Lỡ như sau này Cận Dư Sinh không kìm lòng nổi mà làm ra chuyện gì trái pháp luật...” Cô nghĩ đến lời cậu nói tối qua, tuyệt vọng trầm mặc một trận, nghiêm túc nói, “Kêu chú ấy nhẹ tay, cố gắng giảm hình phạt xuống còn hai năm.”
***
Cười người hôm trước, hôm sau người cười.
——Đây là đạo lý nhân sinh duy nhất Cận Dư Sinh ngộ ra được sau mười tám năm.
Phẫu thuật không gây mê toàn phần, từ đầu tới cuối cậu đều rất tỉnh táo. Khoa chỉnh hình như đội thi công, khi hộ sĩ đẩy cậu ra khỏi phòng phẫu thuật, trên hành lang văng vẳng tiếng máy khoan điện.
Cậu cố ý đi đường vòng, đến phòng bệnh cuối dãy hành lang nhìn thoáng qua.
Phòng bệnh đơn nhỏ mà yên tĩnh, túi truyền dịch trên giá còn dư lại một phần ba, giường không người, chăn chiếu cuộn thành một cái ổ trống không, trên bàn nhỏ vẫn đang để cháo cùng điểm tâm chưa mở.
...Cô ấy đi rồi.
Cậu rũ mắt, ấn mở màn hình di động.
Thanh tin nhắn vẫn còn một tin chưa đọc.
Cậu ngẩn người, lập tức ấn mở.
——[Dì về lấy đồ thay mang đến cho hai đứa, thuận tiện nấu bát canh. Con phẫu thuật xong rồi đừng chạy lung tung, ngoan nhé, trước bữa tối dì lại tới thăm con.^^]
Ghi chú tên người gửi, là dì Bạch.
... Không phải cô ấy.
Lồ ng ngực Cận Dư Sinh khó chịu, bỏ điện thoại xuống.
Nhất định cô không muốn để ý tới cậu nữa, sau khi cậu nói lời kia.
Có lẽ cậu đã đắc ý quá lâu... cho nên ông trời mới rút lại những đãi ngộ của mình.
Sau khi hộ sĩ rời đi, Cận Dư Sinh ngồi xuống trước cửa sổ, ngây người, trong lòng lại dâng lên cảm giác mờ mịt.
Đến tận tối qua cậu vẫn cho rằng, chỉ cần giữ một khoảng cách không gần không xa với cô, chỉ cần đừng để cô