Thẩm Trĩ Tử ngây người.
Cậu ấy nghe thấy? Lời hôm đó cô nói, cậu ấy nghe thấy hết rồi?
Cô chỉ vào cậu, lắp bắp: “Cậu... cậu có Thuận Phong Nhĩ sao?”
Cận Dư Sinh im lặng một lát: “Không có.”
Thực ra là vì giọng cô quá to, muốn không nghe thấy cũng khó.
Thẩm Trĩ Tử cảm thấy vô cùng mất thể diện, nhưng nghĩ lại, rốt cục vẫn ổn định lại tinh thần, thần thái cao ngạo nhận lấy hộp cơm: “Được rồi, đã thế tớ đành cố mà nhận vậy.”
“...”
Trong mắt rõ ràng là vui sướng nhảy nhót, không hề thấy chút miễn cường nào.
Cô bất mãn cường điệu: “Đây là vì sự trong sạch của cậu.”
“...”
Tùy cô nói thế nào thì thế ấy vậy.
Thẩm Trĩ Tử để hộp cơm lên bàn, trong lòng như giấu một con chim sẻ ríu rít không ngừng, cẩn thận từng chút một mở ra.
Mở nắp, khói trắng mờ mịt bốc lên. Cô hưng phấn chớp chớp mắt, sau khi nhìn rõ đồ trong hộp thì trầm mặc, trong lòng trào lên một nỗi bi thương to lớn. Cô nâng tay, im lặng đóng nắp lại.
Cận Dư Sinh ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Cô nhìn cậu, muốn nói lại thôi: “Cận Dư Sinh, mặc dù hồi mới vào học tớ có làm nhiều chuyện không phải với cậu, nhưng tớ cũng đã xin lỗi rồi.”
Cậu ta mờ mịt không hiểu: “Ừ.”
“Đặt tay lên tim tự hỏi, tớ tự thấy bình thường đối xử với cậu cũng không tính là xấu.”
“...Ừ.”
Cô tủi thân trách móc: “Vậy cậu nói thật cho tớ biết, hộp đồ ăn sáng này có phải nữ sinh khác tặng cho cậu không, cậu không muốn ăn, cho nên mới đưa cho tớ?”
Cận Dư Sinh không hiểu, sao cô lại rút ra được cái kết luận này.
Thấy cậu không nói gì, Thẩm Trĩ Tử lại mở hộp ra, hùng hồn nói: “Tớ không tin, bữa sáng thường ngày của cậu đều là như thế này.”
Hộp giữ ấm chia làm hai tầng, một tầng để cháo ngân nhĩ vẫn còn hơi nóng nghi ngút, tầng còn lại chia thành ba ngăn. Trong ba ngăn cũng lần lượt đựng đồ ngọt, rau củ, gạo nếp được nặn thành hình heo nhỏ hoạt hình, cuốn cánh hoa hồng chớm nở, giọt nước trên bắp cải tím lay động, bên trên để một quả trứng cắt đôi.
Nhìn kiểu gì cũng thấy tràn đầy cảm giác... nữ tính.
Cô nhớ, trước đây nữ sinh tỏ tình với nam sinh mình thích, đều sẽ tặng hộp cơm tinh tế mà đẹp mắt như thế này.
“Loại cơm hộp này, vừa nhìn là biết làm rất tốn thời gian.” Thẩm Trĩ Tử làu bàu, trong giọng nói tràn đầy vẻ không tín nhiệm, “Chẳng lẽ bữa sáng mỗi ngày của cậu, đều ăn loại cơm hộp nữ sinh tiện lợi này sao?”
Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ cái gì...
Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm vào hàm trên: “Không phải.”
“Thấy chưa tớ đã nói mà!” Qủa nhiên là người khác tặng!
“Cũng không khác lắm.” Làm tỉ mỉ như nhau, chỉ là không có cảm giác nữ tính mãnh liệt như vậy.
Sau khi rời khỏi nhà, Cận Dư Sinh không giữ lại gì cả, duy chỉ giữ lại mấy thói quen sinh hoạt tỉ mỉ vệ sinh. Trong một sớm một chiều, muốn sửa cũng sửa không được.
Thẩm Trĩ Tử hơi ngây người, lập tức nín khóc mỉm cười: “Vậy là cậu đặc biệt làm cho tớ à?”
“Không.” Cậu ta nghĩ cũng không nghĩ, “Tớ mua bên ngoài.”
Cậu lớn bằng này rồi cũng chưa từng xuống bếp bao giờ. Với điều kiện trong nhà của cậu, không cần cậu phải biết nấu cơm.
Thẩm Trĩ Tử rơi vào im lặng. Hôm nay là ngày đen đủi gì, vậy mà lại bị phủ nhận ba lần liền.
“Vậy được rồi.” Cô đấu tranh một chút, rồi lập tức quyết định hòa giải, “Cảm ơn cậu, tớ sẽ mang theo.” Nói rồi dẩu môi, ý bảo Thịnh Nhiễm cùng đi.
Cô cầm hộp giữ nhiệt, dáng vẻ này là muốn đi đâu...
Cận Dư Sinh hơi nhíu chặt lông mày thanh tú: “Ở đây ăn.”
Thẩm Trĩ Tử thoáng chững lại, cưỡi hổ khó xuống.
... Thực ra cô không có định ăn.
Vỗn dĩ, nếu cậu chuẩn bị hai phần, cô còn có thể ăn một phần, một phần đem về cúng.
Nhưng cậu chỉ chuẩn bị có một phần.
Vì thế ngay giây tiếp theo, cô buột miệng nói: “Hộp này nhỏ quá, tớ ăn không no.”
Cận Dư Sinh: “...”
Thẩm Trĩ Tử muốn nhảy lên cho chính mình một bạt tai.
Cô vừa nói gì! Cô là cái thùng cơm sao!
Vì thế cô lại khẩn cấp chữa cháy: “Thực ra tớ không muốn ăn thịt.”
...Hình như cũng không đúng, cầm đồ rồi lại ghét bỏ, chẳng khác nào một đứa cặn bã.
“Không phải, ý tớ là, tớ không muốn giành mất bữa sáng của cậu...”
Cận Dư Sinh không nói gì.
“Tất, tất nhiên, tớ cũng không phải muốn c ởi đồ của cậu...” Cô lắp ba lắp bắp, “Tớ, tớ không có thèm muốn cơ thể cậu!” Càng vẽ càng đen, cô thấp thỏm không yên, túng quẫn đến mức không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt cậu.
Cận Dư Sinh nhìn cô, ánh mắt lạnh đi từng chút một.
Nửa ngày sau, cậu ta trầm giọng nói: “Thẩm Trĩ Tử, mỗi ngày cậu cứ nghĩ cái gì thế hả?”
***
——Thẩm Trĩ Tử, mỗi ngày cậu cứ nghĩ cái gì thế hả?
Xe bus phá vỡ màn sương sớm, xuyên qua bóng cây lay động, lăn bánh trên con đường quốc lộ ngoằn ngoèo.
Sau khi tiến vào vùng núi nhiệt đột đã hạ xuống mấy độ, thời tiết rất đẹp, bóng cây um tùm, rừng phong đều đã ngả sang màu đỏ nhuộm khắp ngọn núi.
Thẩm Trĩ Tử ngồi đơ ra trên ghế, không nhúc nhích, trong đầu vẫn đang lặp đi lặp lại câu nói của Cận Dư Sinh.
——Mỗi ngày tôi đều nghĩ tới cậu đó!
Cô nói không nên lời.
Hình như cậu ta không muốn có người lúc nào cũng thầm thương trộm nhớ thân thể mình.
Nhưng nếu cậu ta không có thân thể xinh đẹp, ai sẽ thích cái linh hồn lạnh lùng vô tình kia cơ chứ.
Hậm hức ngồi đơ ra một lúc, cô không cam lòng, lại bò dậy, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào hàng phía trước.
Chuyện duy nhất khiến cô bất ngờ đó là, Cận Dư Sinh cũng tới ngắm sao.
Chuyện này ít nhiều gì cũng cho cô chút lòng tin.
Mặc kệ cậu ta tới vì cái gì, cô cũng đều có thể tự đọc hiểu thành, cậu là vì cô mà tới.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vỗ vỗ ông anh họ thiểu năng: “Anh nói, nên làm thế nào mới có thể theo đuổi được nam sinh thoạt nhìn không mấy thích thú con gái xinh đẹp như hoa?”
“Anh sao biết được, anh cũng chưa theo đuổi bao giờ.” Thẩm Trạm đang đánh bài với mấy nam sinh, giọng điệu thờ ơ hời hợt, “Hơn nữa cho dù em kéo định ngữ ra dài thế kia, anh