Phong cảnh tú lệ, ánh đèn mập mờ không rõ, trên trời một biển sao.
Trong mắt Cận Dư Sinh lấp lóe ánh lửa lay động, toát ra một loại cố chấp kỳ lạ.
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt hồi lâu, sau đó vành tai mới chậm rãi mà đỏ bừng lên.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định mở miệng khen: “Sao cậu lại thông mình như vậy.”
Cậu không nói gì.
“Thế mà lại đoán được tớ nhặt xương không sạch.” Cô kể lể, “Không giấu cậu, từ nhỏ tới lớn, mỗi lần ăn cá tớ đều không nhặt sạch xương, hồi nhỏ còn từng bị hóc xương, cho nên đã rất lâu rồi không có ăn cá.”
Cận Dư Sinh không nói một lời, ánh mắt hơi rũ xuống, giống như đang trầm tư.
Ngón tay trắng nõn cong cong, gõ lên mặt bàn.
“Tớ nghĩ, khẳng định là cậu biết phép thuật.” Thanh tuyến của cô rất đặc biệt, so với nữ sinh bình thường thì trong hơn nhiều, khi mềm giọng nói chuyện chẳng khác nào tiếng ngâm nga bên tai, “Cậu xem, cá Thẩm Trạm mua về vừa xấu vừa lắm xương, nhưng con cá này của cậu, ngay cả đầu xương cũng đẹp hơn mấy con cá kia——”
Ánh sao lác đác, đêm đen dày đặc, Cận Dư Sinh trầm mặc mím môi, cảm xúc trong mắt mờ mịt không rõ.
Giây tiếp theo, tâm trạng giống như đạt mốc cực điểm, không thể nhẫn nhịn được nữa, cậu ta đột ngột đẩy ghế đứng dậy, đầu không ngoảnh lại quay người đi thẳng.
Đũa của Thẩm Trĩ Tử vẫn còn treo giữa không trung, mặt nghệt cả ra.
Đây là tình huống gì, cậu ta lại lên cơn gì rồi? Người đâu lại mới giây trước còn dịu dàng vô đối giúp người ta nhặt xương cá, giây sau đã đẩy bàn đứng dậy bỏ đi!
Bộp một tiếng, Thẩm Trĩ Tử phẫn nộ đập đũa xuống bàn: “Cậu ta nhân cách phân liệt hả, cậu ta có tư cách gì mà đi hỏi tớ đang nghĩ gì? Tớ còn muốn biết cậu ta đang nghĩ gì đây này! Cậu từng gặp loại người như vậy chưa! Từng gặp chưa!”
Thịnh Nhiễm không ngẩng đầu: “Thế cậu có ăn hay không?”
“... Ăn.” Thẩm Trĩ Tử cam chịu ăn hai miếng, càng nghĩ càng không thể hiểu nổi, “Nhưng cậu ta sao phải làm vậy? Tớ cũng đâu có chọc tức gì cậu ta, khen cậu ta thông minh lẽ nào lại thành tớ sai? Chuyện này không kỳ quái sao, vì người ta khen cậu thông minh mà tức giận? Không phải đấy chứ? Cậu ta đúng là tâm thần phân liệt rồi!”
Thịnh Nhiễm cũng không hiểu lắm: “Tớ nghĩ, chắc không phải vì chuyện này đâu.” Khẳng định là có nguyên nhân khác.
“Nhưng ban nãy tớ đâu có nói gì.” Thẩm Trĩ Tử cắn đầu đũa, cố gắng nhớ lại, “Tớ chỉ nói, trước giờ tớ vẫn không biết nhặt xương cá, hồi nhỏ còn từng bị hóc...”
Giọng nói chợt ngừng lại.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, cô hoang mang sợ hãi túm lấy Thịnh Nhiễm: “Tớ, tớ nhớ ra rồi.”
“Hử?”
“Cậu, cậu ta sẽ không đuổi theo Hứa Thời Huyên đấy chứ?”
Thịnh Nhiễm hết biết nói gì: “Rốt cuộc não cậu cấu tạo thế nào vậy?”
Thẩm Trĩ Tử rối rắm: “Có phải Cận Dư Sinh thích kiểu bạch liên hoa như vậy không? Tớ dữ quá hả? Tớ thường xuyên trông thấy Hứa Thời Huyên đi tìm cậu ấy... nhưng cậu ấy vẫn luôn không đoái hoài gì đến Hứa Thời Huyên mà, sao hôm nay đột nhiên lại...”
Cô ngập ngừng, giống như nghĩ đến điều gì: “Có phải vì Hứa Thời Huyên khóc không?”
Thịnh Nhiễm: “... Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Đúng không, nhất định là vì Hứa Thời Huyên khóc.” Thẩm Trĩ Tử càng nghĩ càng thấy đúng, “Trước đây Thẩm Trạm từng nói với tớ, anh ấy thích nhất là nhìn nữ sinh nhỏ nhắn trắng mềm rơi nước mắt, tủi thân tội nghiệp khiến người khác xót xa.”
Thẩm Trạm hoảng hốt phủ nhận: “Không thể nào, anh không nói vậy bao giờ, em đừng có phán bừa.”
“Nhưng rõ ràng anh ấy...”
Thấy cô còn muốn tiếp tục lải nhải, Thịnh Nhiễm đã không nhịn được nữa: “Cậu im miệng, cậu không phải Thẩm Tam Gia mà tớ biết.”
Thẩm Trĩ Tử lập tức hiểu ra: “Được, vậy tớ sẽ đi bắt cóc cậu ta.”
Sau đó đem về bỏ tù.
Thịnh Nhiễm dở khóc dở cười, túm cô lại: “Bình tĩnh nào.”
Xoa cằm suy nghĩ một lát, cô nói, “Chúng ta... nghĩ cách khác.”
***
Đầu Cận Dư Sinh có chút loạn, không biết vì sao mình lại bỏ chạy, trong tim giống như bị đốt lên một ngọn lửa.
Cậu thở dài nặng nề, dần dần bình tĩnh lại.
Gió đêm thấm lạnh, rời xa ngọn đèn mờ mờ trên đài thiên văn, rời xa đám người ồn ào, mọi thứ quay về với yên tĩnh.
Sao trời lộng lẫy, màn trời hùng hổ ép xuống, bầu trời sao tưởng chừng giơ tay là có thể chạm tới.
Cậu không đứng ở sườn núi lâu lắm, sim điện thoại giờ đã thành phế thải, không ai liên lạc với cậu được nữa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì rất phiền phức.
Cậu thầm chậc lưỡi một tiếng.
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Cận, có lẽ cậu cũng điên mất rồi.
Trở lại lều trại, tiệc nướng cũng đã ăn gần xong, mọi người lục tục phân tán.
Những người còn lại tập trung với nhau vây thành vòng tròn, lớp trưởng đứng ở trung tâm vòng tròn, trong tay cầm sẵn một tấm bài. Nhìn quanh bốn phía, thì thào nói: “Ba Bích và Ba Rô, cột dây giày của hai cậu vào với nhau.”
Giữa một mảnh huyên nào, Cận Dư Sinh tìm một chỗ trống, ngồi xuống.
Khóe mắt liếc thấy hai bóng người ồn ào đứng dậy, cởi dây giày của nhau rồi lại buộc vào.
Im lặng quan sát một hồi, cậu ta đã hiểu.
——King’s game.
Trước đây cậu từng trông thấy bạn bè tụ lại chơi trò này, nhưng bản thân thì chưa từng tham gia.
Thẩm Trạm nhanh mắt, thấy Cận Dư