Dùng Máu Rửa Tình Yêu

Nhân Từ Hay Thương Hại?


trước sau

Băng Tâm nhìn kĩ cô gái ấy, trông cô ta không có chút sức sống nào, đôi mắt lạnh lẽo thất thần nhìn vào vô định. Sau trận dày vò của bọn đàn ông chỉ quan tâm đến thú vui hoan lạc, thân thể cô đã rũ ra như con rối, trông không còn ra hồn người nữa.

Băng Tâm thấy hơi thở mình nghẹn lại khi nghĩ đến việc mình sắp trở thành cô gái ấy...

...

Vừa ra đến cửa, Thiên Tử Hạo đã thấy Hắc Dạ chạy đến trước mặt.

- Thiên tiên sinh, ngài.. thật sự làm vậy sao?

Thiên Tử Hạo không trả lời mà lặng lẽ ngồi vào xe. Hắc Dạ đã hiểu thế nghĩa là gì, nhưng thật sự vẫn không cam lòng. Hắn biết một khi Thiên Tử Hạo đã quyết định thì không một ai có thể làm lung lay quyết định đó, nhưng cũng không thể để Băng Tâm trong này, sẽ không lường trước được hậu quả.

Hắc Dạ vừa định sai một tên cận vệ vào bảo vệ Băng Tâm thì thấy Thiên Tử Hạo ra khỏi xe và hầm hầm đi một mạch vào trong, ánh mắt hừng hực sát khí, lẩm bẩm.


- Cô là nô ɭệ của tôi, chỉ được trao thân cho một mình tôi.

Trên đường đi, ả kỵ nữ nhìn thấy bèn lấy làm lạ, chạy vội theo.

- Thiên tiên sinh, ngài có việc chi mà quay lại thế?

Thiên Tử Hạo không để ý đến bà ta, xông thẳng vào căn phòng ấy. Trước mắt hắn bây giờ là Băng Tâm đang trần trụi nằm co quắp trên sàn, nước mắt giàn giụa. Một tên trong đám nhìn thấy Thiên Tử Hạo thì quát.

- Chú mày là ai? Cút ra cho tao làm v...

Hắn chưa nói xong câu thì đã bị Thiên Tử Hạo tung một cước vào mặt ngã ngửa xuống sàn. Ả thấy thế thì hoảng hốt sai tùy tùng vội cản lại.

- Thiên tiên sinh, đây là khách quý của Lương Ngọc Bích chúng tôi, sao ngài lại làm vậy? Vả lại, món hàng này ngài cũng đã cho chúng tôi...

Thiên Tử Hạo quay lại nhìn với ánh mắt lạnh buốt khiến ả sởn da gà mà im bặt lui ra. Bốn tên còn lại thấy vậy thì hùng hổ xông đến.


- Sao mày dám...

Bọn chúng còn lại lần lượt lao vào, lần lượt bị Thiên Tử Hạo mần ra cám. Tiếng bốp chát, gãy xương răng rắc vang lên không ngớt. Thiên Tử Hạo không cần di chuyển nhiều, tay chân cũng khá thoải mái, trông không tốn nhiều sức chút nào. Có vẻ như đối với Thiên Tử Hạo, một chọi năm cũng chỉ giống như chơi một trò chơi đơn giản.

Sau khi tất cả đã bị đánh tơi bời, tên cuối cùng còn gượng dậy được cầm lấy chai bia ở góc phòng đập vào tường, rồi cứ thế nhằm Thiên Tử Hạo mà lao đến. Hắn bình tĩnh đứng yên, khi thấy địch gần tới nơi thì chỉ né sang một bên rồi khéo léo cầm chặt cổ tay đối phương mà bẻ ngoặt đi. Tên đàn ông nhìn cánh tay lủng lẳng của mình mà đau đớn hét lên rồi khụy xuống. Dưới đất bây giờ chỉ còn một đám người nằm la liệt mà rêи ɾỉ và Băng Tâm đang co rúm sợ hãi. Bọn chúng vẫn chưa kịp làm gì, chỉ vừa vặn lột được hết áo váy trên người cô ra. Thiên Tử Hạo liếc nhìn Băng Tâm một cái rồi bỏ đi.


Hắc Dạ nãy giờ đứng bên cạnh Thiên Tử Hạo nhưng cũng không động đậy vì đã hiểu phong cách làm việc của hắn, không muốn người khác nhúng tay vào việc mình đang làm dở, cũng vì biết Thiên Tử Hạo dư sức hạ gấp đôi, gấp ba đám này. Hắc Dạ nhanh chóng đi đến chỗ Băng Tâm, cởϊ áσ khoác ra choàng lên cơ thể trần trụi lõα ɭồ đáng thương rồi bế cô lên. Bây giờ hắn mới biết cô đang run đến vậy, phút chốc, trong lòng hắn bỗng sinh ra một cảm giác lạ lẫm chưa từng có.

Trên lối đi, Hắc Dạ luôn cố quay lưng lại để che đi Băng Tâm khỏi những cặp mắt xăm soi hiếu kì. Ra đến xe, hắn nhẹ nhàng đặt cô vào cạnh Thiên Tử Hạo. Chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Trên xe, Băng Tâm chỉ ôm vai ngồi co rúm lại một góc, Thiên Tử Hạo vẫn uy nghiêm lầm lì, cả tài xế và Hắc Dạ đều không hé nửa lời. Bầu không khí ngột
ngạt đáng sợ bao trùm.
Về đến Hoàng Bạch Long, Thiên Tử Hạo đích thân bế Băng Tâm lên phòng. Cô cũng không nhúc nhích, không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn nằm im thin thít. Đến nơi, hắn đẩy cô vào tường, hai tay chống bên vai cô, cửa cũng không buồn đóng. Hắn hôn cô, lúc đầu rất mạnh bạo và dồn dập, nhưng dần dần lại trở nên nhẹ nhàng và say đắm. Thiên Tử Hạo mân mê đôi môi mềm mại của Băng Tâm một lúc rồi cất giọng khàn khàn.

- Cô nên biết điều hơn nếu muốn sống yên ổn.

Thiên Tử Hạo nhìn thẳng vào mắt Băng Tâm như đang thấu hết ruột gan cô vậy. Đôi mắt hắn đang nhìn vào giờ đây đã không còn vẻ ương ngạnh, bướng bỉnh, kiên cường như mọi khi nữa, mà thay vào đó là sự thất thần, sợ hãi và trở nên mềm yếu đi rất nhiều.

- Anh nhân từ hay là đang thương hại tôi?

Hắn không nói gì, chỉ quăng vào tay cô một hộp thuốc rồi bỏ đi. Sau khi Thiên Tử Hạo đã đi được một lúc, Băng Tâm mới lấy lại hồn vía, bước chậm rãi về giường rồi ngồi phịch xuống. Cô mở tay ra xem hộp thuốc thì thấy, là thuốc trợ tim.
Thiên Tử Hạo sau khi rời đi thì lên thẳng phòng làm việc của mình, Hắc Dạ đã đứng đó chờ sẵn.

- Tôi cần gặp BlackJohn.

- Vâng.

Hắc Dạ đi đến bộ điều khiển mở một cuộc gọi video lên. Rất nhanh, trên màn hình đã xuất hiện một cậu thiếu niên có khuôn mặt nhỏ nhắn cùng làn da trắng sứ, môi đỏ chúm chím, tóc vàng, trông hệt một thiên thần xinh xắn. Một giọng nói đáng yêu trong trẻo cất lên.

- "Ôi Thiên vương, thật lâu lắm rồi mới thấy anh đó."

- Cậu vẫn không thay đổi chút nào.

- "Em thấy bản thân đã quá tuyệt vời rồi, sao lại phải thay đổi chứ? Chắn chắn Thiên vương không gọi em chỉ để tán gẫu rồi. Nói xem, anh cần em giúp gì nào?"

Thiên Tử Hạo cười nhẹ.

- Cậu luôn hiểu ý tôi. Có vài đoạn video, hình ảnh cần biến mất khỏi thế gian này.

- "Không thành vấn đề."
- Được. Người của tôi sẽ gửi video có nội dung tương tự cho cậu.

- "Ok. Don"t worry, người đời sẽ không thể biết những thứ đó đã từng tồn tại."

- Giao cho cậu.

Nói rồi Thiên Tử Hạo tắt cuộc trò chuyện.

- Ôi chao, còn chưa kịp chào tạm biệt mà đã tắt rồi sao?

Cậu thiếu niên chu môi liếc màn hình rồi bắt tay vào công việc. Đoạn video đã được gửi ngay lập tức.

- Để xem chúng ta có gì nào.

Trong video hiện ra hình ảnh Thiên Tử Hạo đang cầm sợi dây trói một cô gái mặc đầm dự tiệc sang trọng mà kéo đi, lại là trong một quán bar nổi tiếng trụy lạc của Thượng Hải. Cậu tặc lưỡi.

- Thiên vương của tôi ơi, anh thật là bá đạo quá đó.

...

Thiên Tử Hạo ngồi trong bóng tối, thật giống như bá vương hắc ám, không thể nhìn ra trên khuôn mặt hoàn mĩ của hắn bất kì cảm xúc gì.
- Phía bên kia đã có động tĩnh gì chưa?

- Hiện tại vẫn chưa, thưa Thiên tiên sinh.

Bỗng có một cuộc gọi đến, Thiên Tử Hạo nhấc máy.

- Chuyện gì?

- Thiên tiên sinh, Huỳnh thiếu gia vừa bị người ám sát hụt, trúng đạn ở đùi, hiện đang được đưa về bệnh viện Thượng Hải.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện