Rất may là đã đến giờ ra về, nếu không Diệp Ngọc Y sẽ gục tại chỗ mất, hôm qua đã về nhà trễ, hôm nay phải dậy sớm đi học, dù có siêng năng đến đâu cũng không chịu nổi.
Vừa ra khỏi cửa lớp vài bước, do đang đợi Mộc Cẩm Dương nên cô cũng thuận tay lục tìm chiếc điện thoại trong balo ra định là nhắn tin với Lâm Gia Kiệt.
Cô mỉm cười rõ tươi khi nhìn thấy tin nhắn đến là của anh, là của bảy tiếng trước, thế mà cô không hề hay biết, chắc do ngủ say quá.
Mở lên đọc thì đột nhiên nụ cười trên môi cô như gió cuốn bay đi, không còn hiện hữu trên gương mặt tươi tắn đó nữa, thay vào đó là đôi mắt đang dần đỏ lên, hai tay rung rung, khuôn miệng mấp máy không nói nên lời.
Chỉ có một tin nhắn duy nhất, nhưng nó lại chứa hàng vạn con dao đâm thẳng vào tim cô, thì ra mọi lời nói, cử chỉ đó đều là giả dối, bịa đặt.
Cô có không muốn tin cũng phải tin, từ đầu Ngọc Y đã không thể ngờ nổi, tại sao cậu ta lại nói thích cô nhanh như vậy, thì ra chỉ là đùa giỡn.
Nực cười thật, thế mà cô còn thầm muốn mọi thứ sẽ suôn sẻ, cô và anh sẽ ở bên nhau mãi, cho đến khi ra trường rồi cùng nhau đi làm, là do cô suy nghĩ quá non nớt rồi, quá nực cười.
Đứng như chết trân tại chỗ, nước mắt từ từ rơi xuống.
Mộc Cẩm Dương đi từ phía sau tới, thấy cô cứ đứng im thin, cơ thể rung lên nhè nhẹ, cô ấy vội hoảng hốt chạy lại nắm lấy tay cô.
"Ngọc Y....Ngọc Y, cậu....cậu không sao chứ, sao cậu lại khóc vậy?"
Thấy cô khóc, Cẩm Dương càng bối rối hơn, gương mặt mếu máo như muốn khóc theo, vội ôm Ngọc Y vào lòng, vỗ về an ủi.
Từ phía xa Đỗ Nam cũng một số bạn khác đi lại, nhìn cô khóc họ cũng bất ngờ.
"Ngọc Y, cậu....?"
"Y Y à, cậu không sao chứ?"
"Đúng vậy, Ngọc Y...cậu thấy trong người không khoẻ sao?"
Mọi người ồ ạt hỏi thăm cô, giây phút đó Ngọc Y mới định thần lại, rời khỏi cái ôm của Cẩm Dương, chắc là do cô quá xúc động rồi.
"Không sao....mình không sao, cảm ơn các cậu".
Cô trả lời bằng chất giọng hơi khàn, nước mắt vẫn còn ướt đẫm trên má.
"Chúng ta về thôi, cậu ổn không vậy, có chuyện gì xảy ra với cậu sao?"
Đỗ Nam thấy cô khóc, cậu ta cũng rất đau lòng, từ khi được gặp cô lúc đi nhận lớp hai năm trước đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy cô khóc.
______
Tại nhà Lâm Gia Kiệt, trong căn phòng chưa kéo rèm cửa nên còn hơi tối, anh vẫn nằm lì trên chiếc giường màu xám nhạt, đôi mắt đang cố nhắm chặt, mi tâm nhíu lại, như đang cố muốn chìm vào giấc ngủ để không muốn nhớ đến cô nữa.
Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, là Lý Thúy Anh, bà đang rất lo lắng, từ sáng đã không thấy anh bước ra khỏi phòng.
Bữa sáng không ăn, bây giờ trưa rồi cũng không ló mặt ra ngoài.
"Kiệt à, con ổn chứ, xuống ăn nào con, trời đã trưa lắm rồi, con không đói sao?"
Bà nhẹ nhàng từ tốn gọi anh, vì giờ bà biết tâm trạng anh đang rất không tốt.
"Kiệt...con có nghe mẹ gọi không?"
Bà vẫn một mình độc thoại, không có một lời nào hồi đáp từ