Hôm nay cô chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thun from rộng cùng với chiếc quần jean bó sát, dù không cầu kì nhưng lại tôn lên dáng người cao ráo, mảnh mai của cô.
Không phải khoe chứ cô cao cũng tận 1m67, chiều cao quá là lí tưởng.
Ban đầu cô mang đôi giày thể thao nhưng đã sớm thay dép lê rồi để thoái mái đi tung tăng, vì xung quanh nhà bà cô khá rộng a, phía sau nhà có còn có mảnh đất được làm sạch sẽ nữa, buổi trưa bà của cô thường ra đó để nằm thư giãn, bóng cây mát rượi còn thêm gió thổi man mát nữa chịu gì nổi.
"Cẩm Dương mà thấy cảnh này chắc nó không chịu về luôn quá.
.
"
Cô vừa đi vừa buồn cười nói.
Đi đi lại lại ngoài vườn bỗng cô nghe ngoài cổng có tiếng gọi.
"Bà Hàn ơi, cháu mang bánh qua cho bà ạ!"
Cô thắc mắc thầm nghĩ: "nghe giọng lạ quá vậy? chắc là hàng xóm!"
Nghĩ vậy cô vội chạy ra mở cổng.
Từ trong nhà bà cô mỉm cười bước ra, vừa đi vừa hỏi:
"Gia Kiệt đấy à con, hôm nay lại biếu bà gì đấy?"
Ngoài này Ngọc Y đang mở cửa, ôi trời đập vào mắt cô bây giờ là soái ca, là soái ca chính hiệu đó.
Lâm Gia Kiệt hôm nay khá bất ngờ vì người mở cửa không phải bà Hàn hay mấy đứa nhóc mà là một nữ sinh trạc tuổi anh, chốc đầu còn đứng hình vài giây nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng mà gật đầu chào rồi bước vào trong nơi bà Hàn đang đứng.
"Vâng, mẹ cháu bảo mang bánh qua cho bà ạ!"
Anh lễ phép nói.
"Vậy à, cảm ơn con nhé à mà hôm nay cô Thúy Anh không đi làm sao?" (Thúy Anh là tên của mẹ anh)
Bà hỏi vậy vì thường ngày ít khi vợ chồng Lâm Đức Nguyên có mặt ở nhà lắm.
Cũng đúng thôi vì là chủ tịch của một công ty lớn mà làm gì có thời gian rảnh chứ.
Gia Kiệt mỉm cười nói: "Hôm nay mẹ cháu nghỉ một hôm ạ!"
Nãy giờ Ngọc Y vẫn đi chầm chậm từ sau tới, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
"Hôm