Mộc Cẩm Dương ra hiệu cho phục vụ rót cho mình ly rượu, trông có vẻ cô cũng u sầu không khác gì Đỗ Nam bây giờ.
"Linh cảm của mình mách bảo rằng...sau lần này trở về Ngọc Y sẽ không còn nằm trong vùng an toàn do mình tạo ra nữa"_Đỗ Nam uống hết số rượu còn sót lại trong ly, năm ngón tay siết chặt.
"Tình yêu...không phải cứ ép buộc là được".
Mộc Cẩm Dương cụp mắt nhìn xuống ly rượu, ngập ngừng một lúc rồi hỏi:
"Mình hỏi cậu...nếu như bây giờ cũng có người yêu cậu, tình nguyện vì cậu làm tất cả...giống như thứ tình cảm đặc biệt cậu dành cho Y Y, thì cậu sẽ như thế nào?"
"Mình sao?"_Đỗ Nam chỉ ngón tay vào ngực mình.
Anh cười khổ, miệng vẫn nhóp nhép dòng rượu đỏ sẫm kia.
Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ tới tình huống đó nên khi Cẩm Dương hỏi bất ngờ như vậy, anh có chút đơ mình.
"Vậy thì khổ cho cô gái đó rồi!"
Sau một hồi ngồi tâm sự, tuy uống khá nhiều nhưng Đỗ Nam vẫn còn rất tỉnh táo.
Anh và Mộc Cẩm Dương từng người rời khỏi đó, họ rủ nhau đi dạo ở ven con đường đông nghịch xe trước mặt.
_____
Đợi khi Kim Taehee xử lý vết thương cho mình xong, Diệp Ngọc Y mới có mặt ở nơi dùng bữa sang trọng đó.
Cô được phục vụ dẫn lối đến căn phòng đã sắp đặt trước.
Cánh cửa từ từ mở ra từ bên trong, người đứng sau là Cung Yến Tranh.
Diệp Ngọc Y có chút bất ngờ, cô đảo mắt nhìn xung quanh chỉ gật đầu nhẹ chứ chưa kịp hỏi gì.
"Chào em!"_Cung Yến Tranh môi cười nhã nhặn, sự ôn nhu thể hiện hết ở ánh mắt dành cho cô.
"Anh đây là...?"
"Tôi là Cung Yến Tranh, người mà hơn một năm trước em gặp khi đi công tác ở New Zealand...em quên rồi sao?"
"À tôi nhớ rồi, thật xin lỗi!"
"Mời em!"
Cung Yến Tranh lịch lãm đưa tay mời cô về chiếc ghế đối diện ngồi xuống, nhận ra được tình hình có chút không đúng này Ngọc Y mới thắc mắc hỏi:
"Chỉ có tôi và anh thôi sao, còn Park tổng?"
"Em đừng lo, chỉ là Park tổng nói có công việc đột xuất nên không có mặt ở đây được".
Nói được vài ba câu hỏi hang, bên ngoài phục vụ liền mang tấp nập nào là rượu, món ăn đã được chuẩn bị trước, thêm bó hoa hồng to vào.
Anh ta đứng lên nhận lại bó hoa từ tay phục vụ, tiến đến trước mặt cô, Diệp Ngọc Y cũng vội đứng dậy.
"Tặng em!"
"Cảm ơn anh..."
Diệp Ngọc Y trong đầu liền chạy đến những suy nghĩ rối ren chẳng phải cô và anh ta chỉ chạm mặt với nhau duy nhất một lần thôi sao.
Đâu cần phải trịnh trọng như vậy.
Ngó lại tháp nến lung linh trước mặt, cô liền đoán được rất có thể mình mới là món ăn chính tối hôm nay.
Cung Yến Tranh tự tay mình rót rượu, một ly đặt về hướng cô.
"Tôi không thể uống rượu đâu"_Cô đưa tay nhẹ nhàng cản lại.
Anh ta nghe vậy chợt mỉm cười rồi thôi, nhìn giống như anh đang chiều bạn gái mình không bằng.
Đúng như lời mời, Diệp Ngọc Y chỉ làm tròn bổn phận dùng bữa của mình.
Cung Yến Tranh hỏi gì cô cũng gật đầu không thì ậm ừ