Hôm sau, Đỗ Nam lặng lẽ đi đến bệnh viện, trước mắt là thăm nôm tình hình sức khỏe của Diệp Văn nhưng việc quan trọng hơn hết vẫn là muốn gặp lại Diệp Ngọc Y lần cuối.
Vì thời gian còn khá sớm nên cô vẫn còn ở lại đó, Đỗ Nam đứng trầm ngâm trước cửa phòng bệnh, ánh mắt ôn nhu nhìn ngắm Ngọc Y, hình dáng, nụ cười và cả giọng nói kia nữa làm sao anh có thể quên được đây.
Nếu nói Đỗ Nam là kẻ lụy tình khó buông bỏ, vậy thì ai khi vướn vào tình yêu lại không tồn tại cho mình sự ích kỉ?
Diệp Ngọc Y ngồi trong ấy một lát rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài, Đỗ Nam định xoay lưng đi nhưng chẳng kịp nữa.
"Đỗ Nam?"
"Sao cả ngày hôm qua em không liên lạc được với anh vậy, có chuyện gì sao?"_tay cô khép cửa lại.
"Ờm...không có gì, chỉ là hôm qua công việc của anh bận rộn quá".
Diệp Ngọc Y vừa nhìn vào ánh mắt của Đỗ Nam thì đã biết anh đang nói dối.
Không để cho không khí trở nên khó xử, anh vội lên tiếng hỏi:
"Em ăn sáng chưa?"
"À, vừa nãy mẹ có mua cho em ăn rồi, còn anh?"
Đỗ Nam định trả lời thì từ đằng xa Mai Hương Mỹ cùng Tần Thụy đi đến, anh vội gật đầu lễ phép chào họ.
"Đỗ Nam, con đến thăm ba Ngọc Y đấy à?"_Tần Thụy mỉm cười hỏi.
"Vâng...bác!"
Sau một lúc tiếp chuyện, anh và Diệp Ngọc Y xuống đi dạo ở công viên.
Đỗ Nam luôn xem trọng những giây phút được gần người con gái mình yêu thương như thế này, bây giờ thì như vậy nhưng có lẽ chỉ vài tiếng nữa thôi, tất cả kỉ niệm, những cảm xúc anh có khi bên cạnh cô đều phải cất giấu vào sau hai từ quá khứ rồi.
"Anh có chuyện gì muốn nói với em hả?"_Diệp Ngọc Y dừng bước, mắt hướng về toà nhà cao lớn đằng xa kia.
"Em nghĩ thế nào nếu anh đi du học?"
"Sao...?"_cô bất ngờ ngoảnh người lại.
Anh mím môi không nói, trong ý nghĩ của Đỗ Nam bây giờ...nếu mình đã chọn rút lui và thứ mình cần là cô ấy được hạnh phúc vậy có nên...
Đỗ Nam bật cười nghiêng đầu nhìn Ngọc Y: "Em ngạc nhiên vậy sao?"
"Anh muốn kể cho em nghe một chuyện"_anh ngập ngừng nói tiếp.
"Ừm...anh kể đi".
"Trước tiên...anh hỏi em, nếu tất cả sự hận thù, ghét bỏ trong lòng em dành cho ai đó đều là hiểu lầm...em sẽ làm gì?"
Diệp Ngọc Y lặng người, cô cũng rất muốn những thứ mình đã trải qua đều chỉ là một giấc mơ dài mà thôi, ít nhất là hiểu lầm cũng được, nhưng nào có thể.
Cô từ tốn: "Anh đang lấy ví dụ thôi phải không?"
"Ừm".
"Đó trước sau cũng chỉ là ví dụ!"
Nhận ra trong câu nói ấy chứa biết bao nhiêu là thất vọng, Đỗ Nam liền lúng túng chuyển chủ đề, có lẽ đây chưa phải thời điểm thích hợp để giải bày khúc mắc đó.
"Ờm...!tin tức bên phía cảnh sát thế nào rồi?"
"Luật sư của em đã gửi đơn khởi kiện công ty đó, cảnh sát cũng đang tích cực điều tra, em mong họ sẽ sớm tìm lại công bằng cho ba em".
"Anh cũng mong như vậy...cũng trễ rồi để anh đưa em đến công ty".
"Được!"_cô gật đầu đồng ý rồi cất bước đi trước.
Trong khi đó, ở Los Angeles bây giờ đã là hai mươi giờ tối.
Lâm Gia Kiệt cũng vừa đáp máy bay vài tiếng trước, dù muộn cách mấy nhưng trước khuôn viên tập đoàn Lâm thị vẫn lấp ló một vài tên nhà báo thích hóng chuyện.
Khi Lâm Gia Kiệt vừa xuống xe, như đã có sắp đặt từ trước hàng chục nhà báo bắt đầu đổ ra đông nghịch, dàn vệ sĩ riêng của anh chỉ can ngăn họ chứ không làm bất cứ hành động nào gây lổ mãng.
Những chiếc máy ảnh trên tay phóng viên được hoạt động hết công suất, tia sáng của nó làm sáng rực cả một vùng, kèm theo đó là những câu hỏi đại loại như:
"Lâm tổng, chuyện hợp đồng bị hủy anh sẽ xử lý như thế nào ạ?" [Tiếng Anh].
"Còn việc đền bù thì sao ạ?" [Tiếng Anh].
"Lâm tổng, Lâm tổng!!!" [Tiếng Anh].
Anh xem họ như đám cỏ dại ven đường, một