6 năm, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, mỗi ngày chúng ta đều sẽ được gặp gỡ thêm rất nhiều người, hoàn hảo có, tài giỏi có, vậy thử hỏi sao anh lại vẫn yêu em lâu đến vậy?
Diệp Ngọc Y, cái tên đã thật sự khắc sâu vào tim tôi từ 6 năm trước rồi, có lẽ em đã ghét tôi rất nhiều, vì sao lại vội vàng bước vào cuộc đời em rồi lại nhanh chóng rời đi như thế?
Có lẽ số thời gian hạnh phúc tôi dành cho em quá ít ỏi, nó không đủ cho em hiểu hết về tôi, và cũng không đủ để em có thể tin tưởng tôi.
Chính cái ngày tôi thật sự rời xa nơi có em, em có biết không, trái tim tôi đau lắm, nó muốn nhìn thấy em, nó muốn bên cạnh em, nhưng nó không thể đấu lại lý trí của tôi để rồi hai ta phải chịu đựng những đau khổ như vậy.
Sau những ngày tháng cố quên đi hình bóng em vì nghĩ rằng hiện tại chắc bên cạnh em đã có ai khác rồi, tôi ngày ngày lao mình vào việc học, rồi lại chống chọi lại những lời gièm pha ngoài kia để gánh vác công ty đang trên bờ vực sụp đổ.
Có lẽ ông trời sinh ra tôi là để trừng phạt thì phải, ông ấy buộc tôi phải buông bỏ em, lại lấy đi tình thương của ba dành cho tôi rồi.
Nhưng....thật may mắn vì biết được em vẫn đang còn độc thân, em giờ đã trở thành một người con gái tài giỏi, vững bước trên con đường sự nghiệp của em.
Thật ngại khi tôi luôn không thích gọi em là chị, vì tôi muốn che chở cho em, mỗi lần nhìn thấy em, em lại khiến tôi muốn trở thành một người đàn ông tốt hơn.
Mỗi đêm qua đi, hay mỗi lần thức giấc, tôi đều sợ rằng em quên mất tôi, quên người tên Lâm Gia Kiệt này rồi.
Thế là tôi lại một mực cho người âm thầm theo dõi em, việc tôi làm có lẽ sẽ làm em cảm thấy khó chịu, nhưng đó lại là cách duy nhất khiến tôi đỡ nhớ em hơn, xin lỗi em!
Hôm nay, đối với em chắc nó cũng chỉ như bao ngày khác, một ngày bình thường.
Nhưng đối với tôi, hôm nay là ngày rất đặc biệt, là ngày tôi chính thức quay về để tìm lại em, người con gái tôi chưa từng quên được!
Rồi khi nhìn thấy em đang sánh bước bên Đỗ Nam, trái tim tôi lại dâng lên cảm giác vô cùng lo sợ, sợ em sẽ rời khỏi tôi mãi mãi.
Tôi lại một lần nữa không dám đối mặt với em, tôi tìm đến anh ta và biết được, bao nhiêu năm qua em đã phải chống chịu những vất vả thế nào mới có được ngày hôm nay.
Anh ta hỏi tôi rằng, nếu tôi thật sự yêu em vậy có biết em thích nhất là thứ gì không?
Giây phút đó tôi như chết lặng, đúng thật là tôi không biết em thích gì nhất cả, đến cả việc nhỏ bé như thế về em tôi còn không nắm bắt được vậy lấy tư cách gì để yêu em, phải không?
Tôi thề là tôi đã rất tự ti khi đối diện với em.
Ngày chúng ta gặp lại nhau, em rất khác!
Khác từ cách nói chuyện, cách em thể hiện thái độ ra bên ngoài, và cả gương mặt quen thuộc đó, bây giờ đều khác.
Được ở gần em như thế, việc tôi muốn làm là bước đến ôm em vào lòng và nói lời xin lỗi chân thành với em thôi, nhưng bấy nhiêu đó làm sao đủ để xoa dịu nổi đau khổ trong em, em tỏ ra chán ghét tôi, em quay lưng đi, lòng tôi đau như ai cắt vậy.
Lúc biết em gặp nguy hiểm, dù có bắt tôi phải bỏ mạng sống này để cứu lấy em tôi cũng mãn nguyện.
Tôi mặc kệ sự an toàn của bản thân để chạy đi tìm kiếm em.
Giây phút nhìn thấy em xanh xao, tiều tuỵ đứng đó, tôi chỉ muốn ngay lập tức giết chết hắn ta, người đã gây ra đau đớn cho em.
Đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, tôi