Đừng Nghĩ Ly Hôn

Ghen


trước sau

Vì khiến Cố gia náo loạn ra như thế nên tạm thời bác không thể xuất hiện. Còn việc làm thêm, cha mẹ Cố cũng hàn huyên với Cố Dương một phen, kết quả cuối cùng là, nếu đã bàn bạc với ông chủ xong rồi, vậy thì làm hết mùa hè này, sau đó không được làm nữa, nhiệm vụ trọng yếu bây giờ của cậu là học tập, không cần lo lắng vấn đề tiền nong, càng không thể có ý nghĩ muốn trả lại tiền.

Vì vậy, việc làm thêm của Cố Dương ở bên ngoài, cha mẹ Cố nói kiếm được thì đều là tiền tiêu vặt của cậu, muốn mua gì thì mua.

Cố Dương bé ngoan gật đầu, tất cả rất nhanh khôi phục như bình thường.

Nhưng cũng có người canh cánh trong lòng, như một cái cây đầy gai, đâm vào đáy lòng, dần mục nát.

Cố Hưng Huy không cam lòng, nói cái gì cũng không tin Cố Dương đi làm gia sư. Gã quyết định theo dõi Cố Dương, mang chứng cứ về, để cha mẹ Cố thấy rõ bộ mặt thật của Cố Dương.

Cố Dương mới vừa lên xe, Cố Hưng Huy liền lập tức chui vào taxi, nói tài xế đuổi theo. Vốn tài xế muốn hỏi địa chỉ nhưng chỉ lén lút lườm một cái, đi theo sau.

Cũng không lâu lắm, tài xế phát hiện có xe cố ý cướp đường trước mặt, một lần nữa, hắn rốt cục phát hiện điều gì đó không đúng —— mình bị gài rồi.

Tài xế sững người, đột nhiên sợ hãi.

Cố Hưng Huy ngồi phía sau lại không cảm giác được, còn la hét mắng người khác không có mắt, bệnh thần kinh không biết lái xe thì đừng ra đường.

Tài xế quay đầu liếc mắt nhìn gã, hiểu ra, không nói hai lời vội dừng xe ven đường, lớn tiếng đuổi người: "Xuống xe!"

Cố Hưng Huy nổi giận: "Anh có bệnh à, mắc gì mà đuổi tôi xuống xe? Tôi là khách đó! Có tin tôi báo với công ty anh không?"

Tài xế bất động nhìn gã, thẳng thắn xuống mở cửa xe, lôi gã từ ghế sau ném ra ngoài, "Muốn báo cứ việc báo, cút nhanh lên, ông đây không muốn bị mày liên lụy!"

Vứt người xong, tài xế quay lại, lập tức lái xe đi, đuôi xe phun khói thẳng vào mặt Cố Hưng Huy.

Trong cái xe có rèm che, Lục Ngôn cười lạnh nghe cấp dưới báo cáo.

Người như vậy, căn bản không đáng để hắn nhọc lòng, Cố Dương càng không cần biết.

Quả thật Cố Dương cũng không phát hiện, cậu đang ngồi trên ghế sa lon êm ả, hưởng thụ máy điều hòa, học từ vựng tiếng anh.

Kỳ nghỉ hè gần kết thúc, Cố Dương thường đến nhà Lục Ngôn, từ khi đó quan hệ giữa cậu với dì Chu và quản gia thay đổi tốt hơn, ban đầu nói chuyện còn khách khí, bây giờ đã thân mật, thỉnh thoảng còn có thể đùa giỡn.

Để làm quen với người khác cần cả một quá trình. Còn Cố Dương dung nhập với nhà Lục Ngôn lại nhanh đến nỗi khó mà tin nổi. Mặc dù Cố Dương mới trọng sinh không lâu, nhưng cậu vẫn mang theo ký ức, dì Chu và Ôn thúc đều quá quen thuộc. Dì Chu và Ôn thúc cũng nói Cố Dương làm người khác thích, nhìn cậu cười lên vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn, không nhịn được muốn đối xử tốt với cậu.

Trong kỳ nghỉ hè, Cố Dương thường ăn cơm ở đây, ăn đến mập lên vài cân. Thử đứng lên bàn cân, vừa nhìn con số nhảy lên, ai không biết còn cho là cậu được về nhà mấy tháng nay!

Cố Dương tự bế.

Cậu gục xuống bàn, mặt dán vào bàn như cái bánh nếp, đưa tay sờ bụng một cái, toàn là thịt đó!

Những người khác nhìn bộ dáng này của cậu đều không nhịn cười được. Kỳ thực Cố Dương không mập lên chút nào, hơn nữa cậu trong tuổi dậy thì, không ăn nhiều thì sau này có khi lại như một cây sào tre.

Lục Ngôn cũng cười cậu, đầu ngón tay xẹt qua, cầm lấy cánh tay mảnh khảnh, "Không tới mấy lạng thịt, còn chưa đủ tôi ăn."

Cố Dương sửng sốt, bị doạ mà rút tay về.

Lục Ngôn vừa nhìn, càng vui vẻ, "Em tin thật à? Tôi đùa thôi."

Cố Dương lúc này mới phản ứng được, ý của hắn không giống với suy nghĩ của cậu, không khỏi đỏ mặt, nghi ngờ mình có phải thay đổi rồi không, nói ăn thôi cũng có thể nghĩ ra phương diện kia cho được.

Cố Dương chột dạ, cúi đầu nói: "Em muốn làm bài, đừng nói nữa."

Lục Ngôn nín cười, "Được được, em làm của em, tôi làm việc của tôi, không quấy rầy em."

Cố Dương nhấc tay đặt trên bàn, đưa tay che mặt, lừa mình dối người cố gắng khống chế khuôn mặt đang dần đỏ lên.

Đầu cậu thật sự toàn là phế liệu! Vừa nãy Lục Ngôn nói, cậu lại nghĩ tới trước đây ở trên giường, cậu xấu hổ né tránh nói buồn ngủ, Lục Ngôn ôm lấy lưng cậu từ phía sau, âm thanh khàn khàn hấp dẫn nói, em ngủ việc em, tôi làm việc tôi...

Mọe nó! Cậu đang suy nghĩ gì vậy hả?!

Mặt Cố Dương nóng lên, hận không thể ôm đầu đập xuống bàn.

Nghỉ hè sắp kết thúc rồi, việc làm thêm ở cửa hàng đồ ngọt cũng chỉ còn mấy ngày, quản lý không nỡ để Cố Dương nghỉ việc, dù sao thì cậu cũng làm hết chức trách của mình, hơn nữa còn đẹp trai đến mức có thể làm bảng hiệu sống của cửa hàng thì rất hiếm, quản lý ngỏ ý hỏi Cố Dương có thể làm tiếp được không, sẽ tăng lương cho cậu. Cố Dương cũng không biết chắc chắn, chỉ có thể nói nếu được sẽ làm sau.

Sắp đến giờ tan tầm, Cố Dương đi vứt rác, từ cửa sau ra một con hẻm nhỏ, ném vào thùng rác lớn, đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy một giọng nữ có phần yếu đuối, sợ hãi gọi: "Buông tôi ra, không buông tôi sẽ báo cảnh sát!"

Cố Dương dừng bước, nhìn sang đầu hẻm, có mấy tên côn đồ nhếch nhác vây quanh một nữ sinh, ác ý trêu đùa, "Người đẹp, sợ cái gì chứ? Anh đây cũng không phải người xấu, nhìn em khóc đáng thương quá nên muốn an ủi em một chút mà thôi, giận bạn trai hả? Cũ đi thì mới đến, em từng nghe câu này chưa?"

Nữ sinh nói phải báo cảnh, sốt sắng nắm chặt điện thoại di động, một tên lưu manh giật được điện thoại của cô dễ như ăn cháo, còn nói các vị cảnh sát rất bận, đừng quấy rầy công việc người ta. Nữ sinh rất sợ, run rẩy lui về phía sau, lại bị một tên lưu manh khác chặn lại...

Cố Dương nhíu mày, không chút do dự lập tức chạy tới, thừa dịp bọn họ không phản ứng kịp, một đấm một đá đánh ngã hai người gần nhất, thừa dịp mấy tên lưu manh đang ngây người, cậu kéo nữ sinh kéo đến phía sau mình, hô: "Đi mau!"

Nữ sinh đỏ mắt, nhất
thời không kịp lấy lại tinh thần, ngốc lăng nhìn cậu, không biết có nên chạy đi hay không, nhưng vừa nghĩ lại mình ở đây cũng không giúp được gì, hay là đi tìm người khác đến giúp thì hơn. Cô khẽ cắn răng, quay người muốn chạy. Còn chưa kịp chạy ra, một tên lưu manh ngăn lại, ác ý cười: "Nhóc con, muốn anh hùng cứu mỹ nhân à, đâu ra chuyện tốt như vậy!"

Ngoại trừ một người đang nhìn chằm chằm nữ sinh, mấy tên khác đều đánh tới Cố Dương, cười nhạo cậu kiêu ngạo, không biết tự lượng sức mình, muốn dạy dỗ cậu một trận.

Nhưng Cố Dương lấy một địch năm, một chút sợ sệt cũng không có, trái lại câu môi cười lạnh, thậm chí khí thế còn hơn cả bọn họ. Rõ ràng chỉ có một người, lại có cảm giác sau lưng có thiên quân vạn mã chống đỡ.

"Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, cái này gọi là bố mày dạy mày làm người!"

Cố Dương dùng cả tay chân, bị vây quanh cũng không hoảng loạn, ra tay vô cùng tàn nhẫn, hầu như không cần do dự, trong nháy mắt đã bắt được nhược điểm của bọn bọ, nhấc chân đạp người bay lên đập vào tường, một tay hất tung xuống mặt đất, dùng nắm đấm nện thẳng vào bụng, khiến hắn đau đến nỗi khom lưng, lại đá mạnh đầu gối, khiến người khác không thể đứng dậy nổi...

Còn lại hai tên bắt đầu choáng váng, mới mấy giây, sao tất cả đã bị đánh ngã? Người này không phải con nhà võ chứ? Bọn họ nhất thời sầm mặt lại, kiêu ngạo vừa nãy biến mất gần như không còn tí nào, đang định quay đầu bỏ chạy, nhưng còn anh em đều ở đây, chạy thì thật không có nghĩa khí. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, khẽ cắn răng, nhìn chằm chằm nữ sinh kia, không quản nữa, cùng tiến lên đánh cậu.

Một hồi loạn chiến, một tên côn đồ thậm chí cầm gạch muốn đập về phía Cố Dương. Nữ sinh muốn báo cảnh sát, nhưng điện thoại di động bị cướp, thấy cảnh này, sợ đến nữa thiếu chút nữa gào lên.

Lúc này, một nam nhân cường tráng chạy tới, không chỉ thoải mái đoạt lấy gạch trên tay tên lưu manh, còn nắm cánh tay của hắn dùng sức gập lại, có tiếng nứt xương răng rắc, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt của mấy tên lưu manh. Nam nhân mặc áo đen giải quyết xong, sau đó đi tới trước mặt Cố Dương, thu liễm dáng vẻ hung tợn lại, thậm chí nặn ra vẻ mỉm cười, lễ phép nói: "Lục tiên sinh đang ở trên xe chờ cậu."

Cố Dương cứng đờ, gật gật đầu, sau đó quay người nói với nữ sinh: "Cậu mau về nhà đi."

Nữ sinh gật đầu như giã tỏi, mang theo tiếng khóc nức nở nói cám ơn cậu, nhặt điện thoại di động lên, vội vàng chạy mất.

Cố Dương đi cùng vệ sĩ áo đen đến chiếc ô tô xám bạc đứng ở bên đường.

Đương nhiên Lục Ngôn đang ngồi bên trong.

Cố Dương vừa mới chui vào cũng cảm giác được áp suất thấp của hắn, hơi rụt cổ lại, theo bản năng dán vào cửa xe.

Sắc mặt Lục Ngôn lạnh nhạt, "Đánh nhau?"

Vừa nãy Cố Dương còn la hét muốn đánh cho người khác quỳ xuống gọi ba ba, giờ khắc này co lại thành một cái trứng chim cút, run lập cập, trong lòng âm thầm kêu gào —— Lục Ngôn đang tức giận.

Cố Dương không dám ngẩng đầu lên, nghĩ nên giải thích thế nào, "Em em em thấy có..."

Lục Ngôn lạnh như băng nói: "Anh hùng cứu mỹ nhân?"

Cố Dương: "..." Đây là đang tức giận! Mà còn là loại vừa tức giận vừa ghen!

Lục Ngôn nhàn nhạt liếc mắt một cái, "Không phải sao?"

Vẻ mặt đau khổ của Cố Dương hận không thể dán lên cửa xe, vẫn làm bé ngoan trước đã.

Lục Ngôn nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng nâng lên trước mắt, nhíu mày liếc nhìn, "Bị thương."

Cố Dương lúc này mới phát hiện, khuỷu tay cậu có mấy vết trầy xước, xương cổ tay cũng bị bầm tím, hẳn là trong lúc đánh nhau không cẩn thận bị thương, nhưng mà so với mấy tên kia thì không tính là gì.

Nói thì nói như thế, đau thì vẫn đau. Không thấy thì không nói, bây giờ thấy, Cố Dương cũng cảm thấy đau theo, làm con mèo nhỏ vội rụt tay về. Ai bảo Lục Ngôn đáng sợ như vậy, quả thực giống như muốn nhìn cho cậu biết đau, sau này nhớ lâu một chút.

Lúc này Cố Dương có hơi hối hận rồi, sớm biết vậy, đời trước Lục Ngôn dạy cậu đánh nhau, cậu đã nghiêm túc học nha, không phải giống bây giờ đánh một hồi lâu cũng không giải quyết được, còn để Lục Ngôn đến. Lúc trước, Lục Ngôn thích gì cũng cho cậu học cùng, đánh nhau cũng vậy, hơn nữa tự mình dạy học, quang minh chính đại chiếm tiện nghi. Học đánh nhau đương nhiên rất tốt, chỉ là Cố Dương sợ đau, khi đó lại bị Lục Ngôn cưng chiều quá mức, luôn ra vẻ lười biếng, không muốn học gì hết.

Lục Ngôn thấy cậu trốn, đưa tay nắm chặt tay cậu, giữ lại lòng bàn tay, không dùng lực, nhưng cũng có thể để cậu không thể trốn tránh, xa xôi nói: "Bây giờ mới biết sợ?"

Vừa nãy, Lục Ngôn tới đón người, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy một màn Cố Dương bị vây đánh trong ngõ hẻm, cậu đứng ở giữa, thế đơn lực bạc, còn có người cầm gạch đập về phía Cố Dương.

Trong nháy mắt, sắc mặt Lục Ngôn tái nhợt, cả người như rơi vào hầm băng, tim tựa như cũng ngừng đập.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Các bạn dễ thương đón Trung thu vui vẻ nha ~O3O

Cảm ơn 23143004 X2~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện