Đừng Nghĩ Ly Hôn

Bánh táo


trước sau

Trước đó Cố Dương còn oán giận nói ngủ quá nhiều, trên máy bay làm sao có khả năng ngủ được, nhưng lúc này ngược lại cảm giác như thần ngủ tái thế.

Ăn xong rồi ngủ, mấy tiếng sau bị kêu ăn cơm, sau khi nhìn xem một bộ phim, lại chạy về phòng đi ngủ.

Cố Dương nói thầm trong lòng.

Là học tập quá mệt mỏi, không trách cậu, cậu cũng đâu có ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, cậu không phải heo.

Lúc đáp xuống sân bay, Cố Dương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng được Lục Ngôn dắt xuống máy bay.

Cố Dương vô thức dụi dụi con mắt, đi mấy bước, hơi hơi thanh tỉnh một chút, ngẩng đầu lên, thấy tiếp viên trên máy bay nở nụ cười chuyên nghiệp, thuận theo tầm mắt, thấy mình bị Lục Ngôn dắt tay.

Cố Dương sững sờ, đỏ mặt lên.

Cậu cũng không phải đứa nhỏ!

Quá kỳ quái!

Cố Dương cảm giác không dễ chịu, trên mặt như phát sốt, vội vã trốn tránh, muốn rút tay mình khỏi tay Lục Ngôn, dùng lực, khẽ cắn răng nín đỏ cả mặt, cũng không thành công, ngược lại lúc xuống cầu thang máy bay, mất thăng bằng, không cẩn thận đạp hụt một bước, thiếu chút nữa té dập mặt.

May là lúc này, một cánh tay mạnh mẽ đặt trên eo cậu, đúng lúc ôm cậu vào trong lồng ngực, cẩn thận che chở, đỉnh đầu còn truyền tới giọng nói ôn hòa lo lắng, chậm rãi nói: "Dương Dương, cẩn thận một chút."

Cố Dương tràn đầy lúng túng, đi bộ mà còn suýt té, quá mất mặt, hơn nữa bên cạnh cũng không ít tiếp viên hàng không đang nhìn, cậu lập tức mím chặt môi, làm như không có chuyện gì xảy ra, vội vàng đứng thẳng người, bị Lục Ngôn nắm tay, lười quan tâm, dù sao cũng không rút ra được.

Mới vừa xuống máy bay, đã có xe đang chờ, là một nam nhân da trắng cao lớn, mũi chim ưng, mặt mày dữ tợn, nhưng đối với Lục Ngôn lại hết sức tôn kính, phát âm tiếng Trung như phát thanh viên tiêu chuẩn.

Cố Dương và Lục Ngôn lên xe, trực tiếp đến nhà của bà ngoại Kiều An Na.

Kiều An Na sống trong khu nhà giàu, gia cảnh hậu đãi, nhưng căn nhà của bà không phải rất lớn, người đã già, phòng ốc rộng sẽ khiến người ta cảm thấy trống vắng cô đơn, bà tình nguyện chọn căn nhà nhỏ, thích hợp dưỡng lão, cũng càng khiến bà an lòng hơn.

Nhưng bây giờ, cháu ngoại bà đến thăm, bà bắt đầu ghét bỏ nhà mình chỗ này không đẹp chỗ kia không hợp, chỉ lo lắng Cố Dương không thích nơi này. Cẩn thận quá mức cũng không nên, mà đây là cháu ngoại xa cách đã lâu, loại tâm tình này, thật sự không khống chế được.

Bà kêu người dựa theo sở thích của Cố Dương để bày trí gian phòng, sắp xếp tìm đầu bếp món Hoa cao cấp, mọi phương diện, chỉ cần bà có thể nghĩ đến, thì sẽ tự mình làm xong, vì tinh thần nghênh tiếp cháu ngoại, bà còn cố ý mặc những bộ quần áo mình thích, trang điểm. Nghe nói cháu ngoại đã xuống sân bay, đang trên đường tới, Kiều An Na không kiềm chế nổi vui mừng, đi ra đứng trước cửa chờ.

Cố Dương vừa xuống xe, bà đã thấy bóng người cháu ngoại mình, nhìn một chút, viền mắt dần dần đỏ lên.

Mái tóc xoăn vàng nhạt kia, câu môi mỉm cười, tràn đầy bóng dáng con gái mình, thực sự là... Cực kỳ giống.

Nếu như con gái và con rể mình còn sống thì tốt rồi, một nhà ba người đứng chung một chỗ, đến thăm bà già này, thật tốt.

Kiều An Na là người nội liễm, viền mắt chỉ đỏ một lát, bà nhanh chóng che lấp đi, chờ Cố Dương đến gần, bà đã khôi phục thần sắc bình thường, mang theo vài phần nghiêm túc, chỉ có ý cười mờ nhạt trên khoé miệng, biểu lộ bà rất thương đứa cháu ngoại này.

"Dương Dương tới rồi."

Giọng nói không phải rất hiền lành, không phải rất nhẹ nhàng, ngược lại có chút cứng ngắc, ngữ điệu tiếng Trung vẫn còn hơi khó nghe, nhưng bà không kìm lòng được đi đến nắm chặt tay Cố Dương, muốn dẫn cậu vào nhà để cậu ăn thật món ngon, đây là đặc điểm thông thường của những người ông bà trên thế giới này, luôn muốn cháu mình ăn nhiều một chút.

Tuy lúc trước đã video nói chuyện nhiều lần, nhưng khi chân chính nhìn thấy bà ngoại, trong lòng Cố Dương có một loại cảm giác khó có thể hình dung, chua chua ngọt ngọt, cực kỳ kích động luống cuống, tựa như tay chân không biết nên làm gì.

Cố Dương sốt sắng nuốt nước miếng, thấp giọng gọi: "... Bà ngoại."

Thần sắc Kiều An Na nhu hòa không ít, bàn tay nếp nhăn che kín nắm chặt tay Cố Dương, nhẹ nhàng vô cùng mà cười nói: "Đứa nhỏ đáng yêu của bà."

Lập tức, giống như không kịp đợi, dẫn Cố Dương tới phòng ăn, hỏi cậu có đói bụng không, có mệt không, học tập thế nào.

Vừa nãy đã ăn trên máy bay, chưa được hai tiếng đồng hồ, cậu vẫn không đói bụng bao nhiêu, nhưng bởi vì bà ngoại tự mình nướng bánh táo, cậu vẫn ăn một miếng.

Mới ra khỏi lò nướng không bao lâu, chính là lúc ăn ngon nhất, vỏ ngoài giòn tan, bên trong nhân bánh thơm ngọt, toàn bộ gian phòng đều tràn ngập hương vị dụ người.

Cố Dương không đói, nhìn chiếc bánh ngon miệng, cũng hơi thèm ăn, cắn một miếng, quả nhiên rất ngon. Cố Dương mặt mày cong cong, cười nói: "Ăn ngon lắm."

Bà ngoại nhìn rất vui vẻ, nói: "Thích thì ăn nhiều một chút."

Cố Dương ở đây nhận được rất nhiều sự hoan nghênh và chăm sóc, tâm tư Kiều An Na đều đặt trên người cậu, Cố Dương cũng vì là lần đầu tiên chân chính gặp mặt bà ngoại, kích động đến nỗi cái gì cũng quên mất, từ lúc vào nhà đến bây giờ, còn chưa liếc mắt nhìn Lục Ngôn một cái.

Lục Ngôn đi theo phía sau lại như người vô hình, yên lặng mím mím môi, khí tức quanh người dần dần hạ thấp, mặt không hề cảm xúc, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Dương.

Lúc này, nhìn Cố Dương ăn bánh táo, cùng Kiều An Na trò chuyện vui vẻ, đã hai mươi phút không nhìn mình một cái, tâm tình Lục Ngôn càng ngày càng không tốt, đáy mắt lạnh lẽo, rồi lại biến mất rất nhanh.

Đột nhiên, Lục Ngôn lên tiếng nói: "Dương Dương, vậy tôi đi trước."

Cố Dương nghe nói như thế, nhất thời giật mình, sau đó quay đầu nhìn sang, rất kinh ngạc, "Lục tiên sinh, anh muốn đi đâu?"

Lục Ngôn nói: "Tôi đến nhà của mình nhờ người sửa sang lại một chút, chuyển hành lý sang bên đó, tiện thể làm việc luôn."

Cố Dương theo bản năng hỏi: "Anh không ở đây được hả?"

Vừa mới hỏi xong, cậu kịp nhớ ra.

Đúng đấy. Tại sao Lục Ngôn muốn ở nơi này,
mình và Kiều An Na là quan hệ bà cháu, Lục Ngôn và Kiều An Na không hề quen thân, huống chi Lục Ngôn còn có nhà ở đây.

Bỗng dưng, Cố Dương có chút mất mát.

Nghiêm túc ngẫm lại, Lục Ngôn không yên lòng để cậu xuất ngoại một mình, đặc biệt đưa cậu đến đây mà? Tuy Lục Ngôn nói vừa lúc cũng có vài công việc cần giải quyết bên này, nếu như không phải vì cậu muốn tới đây, chắc Lục Ngôn cũng không cần phải đi.

Cố Dương hiểu rõ, cũng biết mình không nên gây thêm phiền phức cho Lục Ngôn, nhưng nghe Lục Ngôn nói phải đi, cậu muốn mở miệng nói hắn ở lại, ở một chút thôi cũng được.

"Lục tiên sinh, anh ăn bánh không?"

Mới vừa nói xong, Cố Dương nghĩ đến bánh này là bà ngoại làm cho cậu, lại cố ý hỏi bà ngoại một câu.

Kiều An Na đúng là cố ý làm cho cháu ngoại mình ăn, cũng không chuẩn bị phần của Lục Ngôn, mà cháu ngoại đã lên tiếng, bà có thể nhẫn tâm từ chối không? Đương nhiên không thể làm gì khác hơn là nhàn nhạt gật đầu một cái.

Lục Ngôn nói cám ơn, cũng cầm một miếng bánh táo, cảm khái hai câu.

Kiều An Na không vì hắn khen ngợi mà cao hứng, sắc mặt nhàn nhạt, vừa khách khí vừa xa cách, thái độ hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Cố Dương.

Ăn xong, Lục Ngôn đợi một hồi, hàn huyên vài câu, xem thời gian, cuối cùng vẫn phải đứng dậy rời đi.

Trong nhà cũng chỉ còn sót lại Kiều An Na, Cố Dương và người giúp việc.

Kiều An Na cũng muốn cho cậu sớm hoà nhập với môi trường mới, không muốn cảm giác câu nệ, dẫn cậu đi dạo quanh nhà, giới thiệu sơ lược một phen.

Cố Dương hiểu Kiều An Na không thích nói chuyện, nhưng thực sự luôn đặt cậu trong lòng, khắp nơi đều có thể nhìn ra vì cậu đến mà làm trang trí chuẩn bị. Gian phòng được bày trí đúng theo sở thích của Cố Dương, tất cả đều đầy đủ, quần áo treo trong tủ cũng có đủ, liếc mắt nhìn sang, còn tưởng rằng nơi này vẫn luôn có người ở, chỉ là đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Ngoại trừ dạo quanh nhà, Kiều An Na còn dẫn cậu ra xem vườn hoa nhỏ, nơi đó bà còn trồng một ít rau dưa cây ăn quả, nhàn rỗi không chuyện gì làm nên rất thích làm vườn, cắt tỉa hoa, trồng hoa, dùng rau củ mình trồng để nấu ăn, rất mới mẻ.

Mấy ngày sau đó, Cố Dương ở cùng bà ngoại, như thể chiêm nghiệm được cuộc sống an nhàn của người cao tuổi, mỗi ngày trồng rau, đọc sách, tắm nắng, chơi với mèo.

Tuy nhiên, Cố Dương không cảm thấy phát chán, chắc cũng là bởi vì bản thân cậu khá giống trạch nam, rất thích không gian yên tĩnh, hơn nữa cảm giác thanh nhàn khiến người ta giống như thoát khỏi thế giới bận rộn hối hả ngoài kia, được sống chậm lại, mỗi một tế bào đều được thả lỏng đến cực hạn.

Hơn nữa, mèo của Kiều An Na không biết làm sao, không hề cao lãnh như chủ nhân của mình, ngược lại cực kỳ dính người, vô cùng thích chơi đùa với cậu.

Nhiều lần, Cố Dương bị mèo đánh thức.

Cậu còn nằm ngủ trên giường, đuôi lông xù cứ quét tới quét lui trên mu bàn tay cậu, ngứa ngáy không chịu được, sau đó mở mắt ra, phát hiện trong lồng ngực mình có thêm một con mèo, lười biếng vùi mặt vào hõm cổ cậu.

Cố Dương bất đắc dĩ bò dậy, vuốt lông nhóc con dính người, xuống giường đi đến phòng tắm rửa mặt. Lúc này, con mèo anh lông ngắn lại như biến thành cái đuôi nhỏ, cũng nhảy xuống giường, quấn quanh chân Cố Dương, còn dùng móng vuốt ụ thịt cọ cọ vào mắt cá chân Cố Dương, làm nũng kêu meow meow.

Cố Dương hết cách, chuẩn bị ôm mèo lên, mang ra ngoài cùng ăn điểm tâm, ăn xong rồi, cùng ngồi dưới ánh mặt trời, lấy gậy chơi đùa với mèo.

Kiều An Na cũng không giấu nổi kinh ngạc, nói hiếm thấy khi tiểu Hạ thích một người nào khác đến vậy.

Ban đầu Cố Dương còn tưởng con mèo này không sợ người lạ, mà khi nhìn thấy chị giúp việc muốn vuốt lông, tiểu Hạ giống như biến thành chất lỏng, uốn éo tránh né tay chị, quả thực cả người đều viết đầy ghét bỏ. Đối với Kiều An Na, dáng vẻ nó như xem ngươi chăm sóc ta vô cùng tận tâm, miễn cưỡng cho ngươi sờ một chút, coi như ban ân.

Điều này khiến cho Cố Dương có chút thụ sủng nhược kinh.

Cố Dương và bà ngoại cùng ngồi tắm nắng, chải lông mèo, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, bà ngoại mở miệng hỏi: "Dương Dương, con có muốn chuyển tới nơi này không?"

Cố Dương ngạc nhiên.

Bà ngoại nói tiếp: "Nơi này có nền giáo dục rất tốt, bà có thể giúp con làm thủ tục nhập học trường cấp ba tốt nhất ở đây, mời giảng viên, Dương Dương thông minh, chắc chắn có thể thi đậu đại học danh tiếng trên thế giới, rất có ích cho tiền đồ của con sau này."

Trên thực tế, bà ngoại cũng không thích Lục Ngôn, cảm giác hắn hay cười, nhưng đáy mắt cực kỳ lạnh nhạt, tâm tư quá nhiều, Cố Dương được hắn chăm sóc, bà thật sự không quá yên tâm.

Cho nên, bà đề nghị muốn Cố Dương chuyển tới nơi này, định cư ở đây.

______________

Tác giả có lời muốn nói: Lục Ngôn:???...!!!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện