Trước cổng nhà họ Bạch, một chiếc limousine lặng lẽ đỗ dưới bóng cây, tựa như con báo đen an tĩnh đang nằm nghỉ ngơi, dù là ở khoảng cách xa đi chăng nữa, cư nhiên vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được khí thế bức người của nó.
Phùng Nghiên đầy vẻ không tình nguyện đến gần chiếc xe kia, tài xế nhìn thấy cô, ngay lập tức bước xuống mở cửa...
Vị trí ngồi đương nhiên là bên cạnh Ám Dạ Minh.
Phùng Nghiên thở dài, đến cả một cơ hội quay đầu cũng không có! Cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải an vị trên xe.
Chiếc limousine được khởi động ngay, chậm rãi chuyển bánh đến địa điểm tiếp theo.
Từ đầu đến cuối, Ám Dạ Minh vẫn không hề ngẩng đầu lên, dường như hắn còn đang bận phê duyệt văn kiện gì đó. Xấp giấy tờ chi chít những hàng chữ tiếng Anh bị lật mở bởi những ngón tay thon dài trắng trẻo, âm thanh loạt xoạt bên cạnh thỉnh thoảng lại phát ra, vọng vào tai Phùng Nghiên.
Khó lòng ngăn được sự hiếu kì, cô lén đưa mắt nhìn qua một chút. Người đàn ông này mỗi lần đặt bút kí tên đều là tư thái bất phàm, nét chữ hiện ra trên nền giấy trắng vừa ngay ngắn vừa khoáng đạt... Lại quy củ đến mức khiến lòng người không khỏi ngứa ngáy.
Tiếp theo đó, tầm mắt cô như bị hút vào một bên sườn mặt tuấn mĩ của đối phương. Hàng mi kia thật dài, cụp xuống giống như hình rẽ quạt, sống mũi cao thẳng đầy vẻ cương nghị, làn môi tinh tế nhạt màu, đường nét nơi khoé môi hơi cong lên, trong lạnh lùng lại điểm thêm vài phần ngạo nghễ.
Là ai đã nói câu đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất?
Điều này không đúng lắm, mà là đúng chết đi được!
Phùng Nghiên đang cảm thán không thôi, chợt phát hiện ra ánh mắt đầy ý vị của Ám Dạ Minh đang hướng về phía mình.
"Nhìn đủ chưa?"
Chất giọng trầm thấp kia hệt như thứ rượu thuần ủ lâu năm, càng uống lại càng say...
Phùng Nghiên sực tỉnh, bỗng nhận ra đối phương đang có ý trêu đùa mình, liền xấu hổ không thôi. Phàm là con người, ai lại chẳng yêu cái đẹp, điểm này sao có thể trách cô được!
Thiết nghĩ da mặt dày cũng là một loại bản lĩnh, thế nên ngoài mặt cô vẫn giả vờ bình thản: "Cũng tàm tạm..." Sau đó bèn không nhịn được hỏi: "Anh bận đến như vậy, sao chúng ta còn phải đi chung?"
Ám Dạ Minh lại không cho là đúng, nói: "Hai việc này hình như không mâu thuẫn với nhau."
Phùng Nghiên suýt nữa thì nghẹn lời.
"Ý tôi là, làm phiền đến anh thế này khiến tôi cảm thấy rất ngại..."
"Ừm." Ám Dạ Minh gật đầu, tay lật giở sang trang tài liệu mới, thản nhiên đáp: "Vậy thì cô tập quen dần đi, tương lai sẽ không thấy ngại nữa!"
Phùng Nghiên có cảm tưởng như bản thân vừa bị K.O tại trận, không còn lời nào để nói.
Ước chừng mười phút đi đường, chiếc xe đã dừng lại trước một cửa hàng lớn chuyên về lễ phục. Phùng Nghiên lập tức phát hiện đây là một nhãn hiệu vô cùng nổi tiếng, phàm là giới thượng lưu đều sẽ không ít lần vào nơi đây để đốt tiền, ai mà ngờ được, hôm nay cô đã chính thức trở thành một trong số bọn họ!
Ám Dạ