Một đêm mê man, ngày hôm sau tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình ta.
Trên người trung y chỉnh tề, ta nằm trên giường suy nghĩ một lúc, nhớ tới chuyện hôm qua. Nhìn sang bên cạnh, chăn đệm đều che trên người ta, nửa giường bên cạnh ngay ngắn, một chút dấu vết bị người nằm cũng không có.
Đang lúc trố mắt, tiếng cửa vang lên, A Nguyên tiến vào.
“Đại công tử đâu?” Ta hỏi.
A Nguyên nhìn ta, cười thành tiếng.
“Đại công tử đã theo thừa tướng ra ngoài từ sáng sớm.” A Nguyên mập mờ, nháy mắt trêu ta, “Phu nhân, sao vừa tỉnh lại đã tìm Đại công tử vậy? Đêm qua phu nhân say rượu, Đại công tử sợ ngủ chung quấy nhiễu phu nhân, phải ra phòng ngoài ngủ.”
Ta kinh ngạc, sửng sốt một lúc mới vỡ lẽ.
“Đại công tử ngủ ở phòng ngoài?”
“Đúng nha.” A Nguyên hé miệng cười, “Phu nhân, Đại công tử đối đãi với người thật tốt.”
Ta không lên tiếng, ngồi trên giường ngẩn người một lúc, hỏi: “Người bên cô thị có tới đây không?”
“Đã tới.” A Nguyên nói, “Nhưng phu nhân chưa dậy, đã trở về, bảo lát lại qua.” Ta gật đầu, đứng dậy thay y phục.
Sau khi chuẩn bị xong, ta đến chỗ Quách phu nhân, làm lễ ra mắt. Bà nhìn ta, thần sắc như thường, “Thiếu phu nhân đã dậy? Đã dùng bữa sáng chưa?”
Ta gật đầu: “Con dùng rồi!”
Quách phu nhân mỉm cười: “Nghe nói đêm qua Thiếu phu nhân say? Có sao không?”
Ta vội nói: “Đêm qua con đã uống canh giải rượu, không đáng lo.”
Quách phu nhân gật đầu.
“Thiếu phu nhân,” bà dừng một chút, chậm rãi nói: “Đại công tử theo thừa tướng chinh phạt, trở về không dễ, làm thê tử nên đồng tình, dậy sớm lo liệu, chăm sóc trước sau, trưởng bối bớt lo.”
Lời này bà nói tương đối hòa khí, nói gần nói xa ta hiểu được, ý nói ta đêm qua đã để Ngụy Đàm ngủ phòng ngoài, sáng nay không nên ngủ trễ, làm trễ nải việc hầu hạ phu quân.”
Chân mày ta khẽ nhúc nhích, trong lòng ảo não, không giải thích gì, hành lễ với Quách phu nhân: “Cô thị dạy bảo, nhi phụ ghi nhớ.”
Quách phu nhân dường như mãn ý với thái độ của ta, lộ ra nụ cười.
Hàn huyên một trận, không bao lâu, thê thiếp Ngụy Hiền đưa con cháu tới đây gặp Quách thị, trong phòng càng thêm náo nhiệt.
Nhi tử Ngụy Giác chỉ có Ngụy Đàm cưới thê tử, Ngụy Chiêu có một thiếp, nhưng không ở Ung Đô. Ngày thường giúp đỡ Quách phu nhân, trừ ta, chính là mấy cháu dâu này.
Quách phu nhân nhìn các nàng, rất vui vẻ, phân phó thị tỳ mang trái cây và bánh ngọt, chia cho mọi người.
Chu thị – Thê tử Ngụy Bình: “Hôm nay ta đi trên phố, thấy Lô phủ thành Bắc đang kết hoa. Nghe nói hai ngày sau Lô công thọ đản, mở tiệc thết đãi bách quan.”
Quách phu nhân nói: “Đúng vậy, quản sự nhà Lô công sáng sớm nay mới đến, muốn mời cả phủ ta. Thừa tướng sự vụ bận rộn, trừ Lô công, trong thành còn có vài nhà tới mời, đều không đi được.”
Chu thị nói: “Chính vậy, rốt cuộc là gia đình thương nhân, Thừa Tướng muốn đi sợ không ổn.”
Chu thị đang cho tiểu đồng ăn bánh ngọt, nghe được lời này, cười nói: “Nghe nói Lô công không phải người tầm thường, là phú hộ có tiếng của Hoài Trung, khi bệ hạ sửa chữa hành cung, ông ấy đã quên một món tiền khổng lồ. Tháng trước Hoài Trung bị giặc cỏ quấy nhiễu, ông ấy mời rời gia vào Ung Đô.
Quách phu nhân mỉm cười: “Lô công khác thương nhân bình thường, hiện tại triều đình thiếu tiền, cần phải có nơi nhờ cậy. Các ngươi còn nhớ lăng sa (1) đất Hoài? Chính là Lô công đưa tới.”
(1) Lăng sa: Lụa mỏng có hoa.
Nói đến lăng sa, chúng phụ nhân được lên tinh thần, rối rít nói lăng sa tinh xảo thế nào, ngươi một câu, ta một câu, lại nói dùng lăng sa làm y phục rất bắt mắt.
Ta ngồi một bên mỉm cười nghe, thỉnh thoảng chêm vào đôi lời, trong lòng nghĩ tới chuyện khác.
Thiên hạ li loạn, Ung Châu coi như đất lành, lại có thiên tử, quan lại, ngày ngày đều có phú hộ chuyển vào trong thành. Ngụy Giác là thừa tướng, nắm trong tay nửa Trung Nguyên, bao gồm cả Ung Châu. Gia tài giàu có, chỉ cầu bình an, Lô công vừa dâng tài vật, vừa mở yến tiệc, đơn giản muốn giao hảo với quyền quý Ung Đô. Người có cách nghĩ giống ông, không ít.
Trở lại trong viện, A Nguyên đóng cửa lại, cau mày nới với ta: “Phu nhân, sao Quách phu nhân lại nói người thế? Mỗi ngày người chăm chút tiết kiệm, lo liệu việc nhà, chưa từng trễ nải, hòa khí với người khác, đêm qua say rượu chậm trễ chút, Quách phu nhân đã muốn gây khó khăn.”
Ta ngồi trên bàn, giãn ra thân thể cứng ngắc: “Cái gì mà gây khó khăn với không gây khó khăn, bà làm vậy là chuyện đương nhiên.”
“Thế nào mà đương nhiên?” A Nguyên không giải thích được.
Ta nhìn nàng, nói: “Ta vào gia môn Ngụy thị, trưởng bối đầu tiên gặp được chính là Quách phu nhân, cô thị là người trông coi, nếu ta hành động sai lầm, rơi vào mắt người khác, đầu tiên sẽ nói cô thị không biết dạy.”
A Nguyên nghi ngờ: “Lúc trước bày ấy chưa từng nói phu nhân chuyện gì.”
Ta nói: “Lúc trước là lúc trước, hiện tại Thừa Tướng và Đại công tử đã trở về.”
A Nguyên suy nghĩ, lộ ra vẻ mặt giác ngộ.
“Quách phu nhân là chủ mẫu, cẩn thận đây…” Nàng nói thầm.
Ta cười cười, Quách phu nhân dĩ nhiên cẩn thận, bà xuất thân hàn môn, nghe nói đã từng là xướng ca. Ngụy Giác kiêu hùng bậc nào, bà có thể từ thị thiếp trở thành kế thất (2), từng bước từng bước, chính là nhờ hai chữ cẩn thận.
(2) Kế thất: Vợ kế.
“Biết là tốt rồi, tương lai ngươi nên làm việc cẩn thận, chớ chọc trưởng bối không vui.” Ta dặn dò.
A Nguyên vâng vâng.
“Vâng thưa phu nhân.” Nàng vừa định mở cửa đi ra, lại quay trở lại, lấy một tờ giấy trong tay áo đưa cho ta, “Đây là sáng nay nô tì đi phòng bếp nhìn thấy.”
Ta nhận lấy mở ra, phía trên viết chữ dày đặc, đúng là Lý Thượng viết. Hôm qua ta và ông thương nghị xong, ông lập tức để A Hoán đi mấy vùng nông thôn phụ cận thăm dò mấy hộ nuôi gia súc, hỏi ý ta chuyện này. Ông nói đã nhìn trúng vài hộ không tệ, cũng đã hỏi thăm giá thịt trong thành, tính toán làm thử một chút.
Ta nghĩ đến Lô công, ông vội vã kết giao người khác, yến tiệc hẳn là không ít. Trong lòng hưng phấn, ta lập tức thư hồi âm, bảo Lý Thượng xem xét làm ăn, không cần cố kỵ.
Lúc Ngụy Đàm trở lại, đã là ban đêm.
Ngụy An đi cạnh chàng, trước ngực ôm cái nỏ, tựa như đồ rất quan trọng.
“Kho vũ khí đang chế thang dây, ngày mai trong quân thao diễn, đệ đi không?” Ngụy Đàm hỏi.
“Đi.” Ngụy An gật đầu.
Ngụy Đàm vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ngày mai phải dậy sớm, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.”
“Dạ.” Ngụy An ôm nỏ rời đi, chợt thấy ta.
“Trưởng tẩu.” Hắn dừng cước bộ, chủ động tiến lên hành lễ.
Ta mỉm cười hoàn lễ: “Tứ thúc.”
Ngụy An không nói gì, bước nhanh về phía đình viện.
Ta nhìn hướng Ngụy Đàm, chàng đứng ở hành lang, đèn lồng chiếu lên thân hình cao to.
“Phu quân trở lại.” Ta nói.
“Ừ, đã trở lại.” Chàng nhìn ta một chút, ngũ quan trong ánh nến có chút nhu hòa.
Ngụy Đàm đã dùng cơm trong doanh, khi trở lại viện, lập tức đi tắm.
Ta đã tắm rửa, tóc vẫn ướt, trong phòng không có việc, ta bảo A Nguyên chuyển đèn đến trước gương, ngồi xuống, xõa tóc, dùng một khối khăn bắt đầu lau.
Tâm tư có chút loạn, gió đêm không nóng không lạnh, dường như có thể ngửi được hơi nước nhàn nhạt. Ngụy Đàm tắm xong sẽ quay về phòng, kế tiếp, chàng sẽ làm gì? Đáp án không cần nói cũng biết, phu thê cùng giường, luận lý thành chương, hẳn là chàng muốn hoàn thành đêm tân hôn còn bỏ dở đi?
Khăn lướt qua sợi tóc, tê dại.
Sợ sao? Dĩ nhiên không sợ.
Ta mười lăm tuổi đã gả làm thê tử người, nhưng rất nhiều năm đi qua, chuyện phòng the cũng là rõ ràng mười phần.
Cái này không thể trách ta, Hàn Nghiễm không hiểu chuyện, ban đêm chỉ ôm ta ngủ, thế nên rất nhiều năm ta không sinh đẻ. Cữu cô Hàn gia không vui, bọn họ cảm thấy ta không được, mà ta không cách nào mở miệng giải thích được.
Cuối cùng, Hàn Điềm không chút do dự đẩy ta đi, không sinh con là một trong mấy lý do. Điều này thức tỉnh ta, để ta hiểu muốn có chỗ đứng