Sau khi đưa ta hồi phủ, Ngụy Đàm trở lại doanh trung.
Ta tập mãi thành quen, đứng trước cửa, thần sắc tỏ vẻ một phen quan tâm. Đợi đến khi về phòng, ta nhanh chóng viết một phong thư, nói cho Lý Thượng chuyện Ngụy Giác sắp chinh phạt Đàm Hi. Sau khi giao thư cho A Nguyên xong, ta nghĩ, lấy từ trong hộp nữ trang ra một chiếc vòng ngọc bích.
“Mấy ngày tới nếu có thể gặp được huynh trưởng ngươi, đưa vật này cho hắn, cuối tháng sinh nhật Nhược Thiền, để huynh trưởng ngươi thay ta đi Ngưng Hương quán.”
A Nguyên nghe vậy giật mình.
“Phu nhân muốn tặng vật này cho Trần nữ quân?” Nàng cau mày, “Phu nhân, hiện tại Trần nữ quân…”
“Nàng chính là Trần nữ quân.” Ta ngắt lời, “Bảo huynh trưởng ngươi cẩn thận chút.”
A Nguyên ứng một tiếng, cầm lấy vòng ngọc.
“Phu nhân,” một lúc sau, nàng nhỏ giọng nói, “Người muốn kiếm rất nhiều tiền sao?”
“Hả?” Ta nhìn nàng một cái, cười cười, “Dĩ nhiên muốn kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền.”
“Tiền nhiều hơn nữa thì thế nào?” A Nguyên xem thường bĩu môi, “Coi như có thể biến thành cự phú như Lô công, nhưng trước mặt thừa tướng và Đại công tử không phải vẫn khúm núm sao?”
“Vậy cũng tốt hơn lưu dân trên đường.” Ta nói.
“Lưu dân?” A Nguyên cảm thấy buồn cười, “Phu nhân là nhi phụ Thừa tướng, sao có thể so với lưu dân.”
“Sao không thể so với lưu dân?” Ta dùng ngón tay điểm một cái lên gáy nàng, thản nhiên nói, “Chớ quên, trước lúc thiên tử tới Ung Châu đã từng lang bạt kỳ hồ (1), ba bữa cơm không khá gì hơn.”
(1) Lang bạt kỳ hồ: Đầu đường xó chợ.
A Nguyên còn muốn nói điều gì, phía ngoài truyền đến thanh âm nô bộc hành lễ. Ngụy Đàm trở lại. A Nguyên không lên tiếng, đi sang bên cạnh.
——
Hồi âm Nhược Thiền rất nhanh đã đến, nàng nói cho ta biết, vừa lúc hoa dâm bụt ở am Quỳnh Hoa trên Tây Sơn nở, mười lăm tháng này nàng sẽ đi ngắm hoa.
Đã lâu ta không ra ngoài, nhận được lời mời, hăng hái vô cùng. Lúc trước, nữ quyến quý nhân ở Trường An rất thích ước hẹn đến các đạo quán lúc hoa nở, mỗi khi đến ngày này, ta và Nhược Thiền nhất định phải đi theo mẫu thân, hai người chúng ta đều thích ngắm hoa, trong bụi hoa chơi đùa, vẽ nên ước mơ tiểu nữ nhi.
Mười lăm hôm đó, sáng sớm ta đã xin phép Quách phu nhân, mang theo đồ cúng tới am Quỳnh Hoa.
Không giống với am Bạch Hạc, am Quỳnh Hoa là mộ am nhỏ, mặc dù ngày mười lăm nhưng người vào dâng hương không nhiều lắm.
Lúc ta vào am không gặp Nhược Thiền, đợi ta dâng hương xong, đồng tử trong am tới đây hành lễ, nói cho ta biết chân nhân đang giảng kinh ở hậu viện. Ta gật đầu, phân phó A Nguyên xử lý chuyện còn lại trên điện, mình theo đồng tử đi vào bên trong.
Quả nhiên, hậu viện một vùng hoa dâm bụt, Nhược Thiền đang ngồi bên bàn đá pha trà. Nhưng nàng không ngồi một mình, đối diện bàn đá là một nam tử trẻ tuổi, đang ngồi trên tháp thưởng thức trà, thân hình cao gầy—chính là Công Dương Quế.
Ta kinh ngạc nhìn bọn họ, không bước tiếp.
“A Dung.” Nhược Thiền mỉm cười chào hỏi ta, hôm nay nàng mặc một thâm xiêm y tịnh sắc, tóc đen láy trên đầu được búi bằng tơ lụa, cài một cái thoa ngọc trai. Mặt nàng không trang điểm, có mấy phần bộ dáng nữ tử khuê trung lúc trước.
“Nhược Thiền.” Ta đi tới, nhìn nàng một chút, lại nhìn Công Dương Quế một chút, hành lễ nói, “Công Dương công tử.”
Công Dương Quế đáp lễ, thần thanh khí định: “Phó phu nhân.”
“Ngồi đi,” Nhược Thiền châm trà vào chén nhỏ, nói: “Trà Lư Sơn, ta thật vất vả mới mua được.”
Âm điệu nàng nhu hòa, hoàn toàn không có tư thái gây sự như hôm mới gặp.
“Phải không?” Ta cười cười, “Vậy cũng tốt.” Nói xong, ta ngồi cạnh bàn đá, Nhược Thiền đẩy chén trà nhỏ tới trước mặt ta.
Ta nâng chén trà nhỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương trà ý nhị du trường (2).
(2) Ý nhị du trường: Đọng lại lâu trong miệng.
Nói ra thật xấu hổ, ham muốn trà của phụ thân, cách pha trà ta chỉ học được gà mờ, phụ mẫu Nhược Thiền không thích uống trà, nhưng Nhược Thiền pha trà không thể bới móc.
Không hàn huyên khách sáo, tình cảnh này quen thuộc vô cùng, phảng phất như lúc xưa.
“Thế nào?” Nhược Thiền hỏi ta.
“Thật là thơm.” Ta thật lòng khen.
Nhược Thiền nhìn ta, khóe môi cong lên, chốc lát, lại nhìn về phía Công Dương Quế: “Chàng thêm chút nữa không?”
Công Dương Quế gật đầu, đẩy chén trà nhỏ ra.
Nhược Thiền múc ra một muỗng nước trà, rót vào trong chén nhỏ.
Ta nhìn Nhược Thiền, nàng bộ dáng phục tùng, gò má nghiêng nghiêng, đường cong ưu mỹ. Bàn tay cầm muỗng hình dáng hoa lan, một tay kia nhẹ giữ tay áo, một bộ dáng thướt tha nói không ra lời. Nhìn lại Công Dương Quế, thần sắc chàng nhẹ nhàng, giữa lông mày mang theo nụ cười thản nhiên, khuôn mặt vốn lạnh lùng giờ trở nên nhu hòa.
“Ngươi ra ngoài một mình, có bị nói không?” Nhược Thiền hỏi ta.
“Cô thị là người tín thần linh, không dị nghị gì cả.” Ta nói, “Cữu thị và phu quân bận rộn, không hay quản chuyện trong nhà.”
“Hả?” Nhược Thiện mỉm cười, “Cũng thật tự tại.”
Ta không tỏ rõ ý kiến, cười cười, “Hôm nay khí trời vừa đẹp, Nhược Thiền thường tới đây sao?”
“Không thường.” Nhược Thiền nhấp trà, nói, “Kỹ quán kia của ta phải xã giao rất nhiều, mỗi tháng chỉ rảnh hai ba ngày. Hôm nay vừa lúc đẹp trời, ta ra ngoài một chút, ngày mai lại phải đến chỗ Cổ công…”
“Cổ công?” Công Dương Quế đột nhiên xen vào nói, “Nàng muốn đích thân đi?”
Nhược Thiền nhìn chàng, cười nhạt, “Dĩ nhiên muốn đích thân đi. Ta đã hỏi thăm, bữa tiệc Cổ công có một vài tân khách, Cửu khanh có ba vị.”
“Nàng đã nói sau này không tự mình đi dự tiệc nữa!” Sắc mặt Công Dương Quế trầm xuống, vội quát lên, “Lão thất phu kia nổi tiếng háo sắc, thế nào mà nàng lại đi?”
“Nam nhân ai không háo sắc?” Nhược Thiền xem thường, “Hiện tại kỹ quán tại Ung Châu thiếu sao? Cổ công dòng dõi lớn như vậy, ta không theo sẽ có người khác cướp đi.”
“Một kẻ buôn bán muối mới nổi cũng được coi giàu có? Nhược Thiền, mặc dù nàng…”
“Mặc dù không tự trọng cũng nên chọn người,” Nhược Thiền cười lạnh, “Tỷ như phụ thân chàng, phải không?”
Mặt Công Dương Quế đột nhiên trở nên xanh mét, nhìn chằm chằm nàng.
Nhược Thiền