Bên trong trướng sáng rõ, trời nóng nức, Ngụy Giác mặc áo mỏng, đang ngồi trước bàn.
Vài người ngồi dưới Ngụy Giác, đều ăn mặc kiểu văn sĩ, ta nhận ra hai người, một là Ngụy Chiêu, còn người kia, chính là Vương Cư, người chủ trì hôn sự của ta và Ngụy Đàm.
Ngụy Đàm đặt ta xuống, để A Nguyên đỡ ta, thi lễ với Ngụy Giác: “Phụ thân.”
Ta cũng hành lễ: “Bái kiến cữu thị.”
Ngụy Giác gật đầu, chốc lát, ánh mắt rơi trên người ta, cười một tiếng, “Nghe nói nhi phụ ta bị trẹo chân, quả nhiên.”
Ta thẹn thùng, khẽ cúi đầu: “Để cữu thị lo lắng.” Ngoài miệng nói, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, chuyện ta trẹo chân ông cũng biết, lão hồ ly này, nhiều tai mắt như vậy?
Ngụy Giác vuốt râu: “Là Mạnh Tĩnh chăm sóc không tốt, con cứ phạt nó.”
Mọi người đều cười.
Lúc này, Ngụy Giác thấy Ngụy An theo sau chúng ta tiến vào, lại càng cao hứng.
“Nhụ tử, tới đây!” Ông ngoắc ngoắc tay với Ngụy An.
Ngụy An đi tới.
Ngụy Giác nhìn hắn: “Con một mũi tên bắn chết nhi tử Lương Sung?”
Ngụy An mím môi, nói: “Không phải vậy, là quân sĩ bắn chết, con tạo nỏ.”
“Vậy sao?” Ngụy Giác cười ha ha, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, quay đầu nói với Ngụy Chiêu, “Lần sau A Tập nói A An không làm việc đàng hoàng, ta cứ để con bé đi đánh giặc cùng, xem con bé có thắng được một lần không.”
Ngụy Chiêu mỉm cười: “Vâng ạ.”
Sau khi làm lễ ra mắt xong, Ngụy Giác cho chúng ta ngồi xuống, lại để người dâng nước trà. Trong quân trướng vốn không có chỗ ngồi cho phụ nhân, ta lại bị thương, Ngụy Giác lệnh người đưa đệm đến, sắp xếp bên cạnh Ngụy Đàm.
“Thúc hoàng và nhà nhi phụ ta là bạn cũ, lại hay giúp đỡ nhau, chắc hẳn rất quen.” Ngụy Giác nói với Vương Cư.
Vương Cư nói: “Đúng vậy.” Dứt lời, vái chào ta, “Phu nhân, đã lâu không gặp, phu nhân vẫn khỏe chứ?”
“Nói nhảm.” Ngụy Giác cười, “Nhi phụ ta bị thương ở chân, há lại khỏe!”
Mọi người đều cười.
Ta ôn hòa nói với Vương Cư: “Thiếp không việc gì, vết thương ở chân cũng không đáng lo.”
Tùy tùng bưng trà tới, đám người Ngụy Giác không kiêng kỵ ta, bắt đầu nói đến chiến sự.
Trừ Ngụy Đàm và Ngụy Chiêu, những người còn lại đều là mưu sĩ, tuổi ngoài ba mươi, cũng có người râu tóc hoa râm. Ta tận lực ngồi thẳng, nghe bọn họ nói chuyện.
Đàm Hi thanh thế lớn, một đường từ Bắc Phương đánh tới, Ngụy Giác tiếng là thảo phạt Đàm, thật ra là thoái lui. Đàm quân một đường ép sát tới Vũ Trắc, Ngụy Giác nếu còn lui nữa, chỉ có thể thối lui đến Lạc Dương, đến lúc đó, hơn phân nửa Hà Nam sẽ rơi vào tay Đàm Hi.
Khốn cảnh hôm nay, một là lương thảo khó khăn, hai là Đàm Hi đóng quân trên núi, dùng nỏ làm vũ khí, ưu thế lớn hơn. Chinh chiến giằng co, lương thảo chính là thiết yếu, quân sĩ mệt mỏi, vây đánh hay trấn thủ đều vô lực, mà Đàm Hi ở trên cao, dùng nỏ để bắn, quân tốt chết, Ngụy Giác thúc thủ vô sách (1), thiến thoái lưỡng nan, tinh thần lại càng sa sút.
(1) Thúc thủ vô sách: Khoanh tay đứng nhìn, không có kế sách.
Ta ngồi một bên nghe, trong lòng thất kinh.
Tình thế như thế, chẳng lẽ không nguy cấp sao? Ta nhìn về phía Ngụy Đàm, thần sắc chàng trấn định không gợn sóng, chân mày cũng không thèm nhăn.
Mọi người thương nghị không lâu lắm, bỗng nhiên Ngụy Giác nhìn về phía ta.
Lòng ta trùng xuống, biết sắp tới lượt mình.
Nhưng Ngụy Giác chỉ mỉm cười nói: “Mạnh Tĩnh thật không biết chăm sóc, A Dung một đường vất vả cực nhọc, không cần ngồi không phụng bồi chúng ta, đi nghỉ ngơi đi.”
Lời này mặc dù nói Ngụy Đàm, cũng là nói với ta.
Ta và Ngụy Đàm nhìn nhau, ngoan ngoãn thi lễ với Ngụy Giác: “Nhi phụ tuân lệnh.”
Ngụy Giác đặc biệt bố trí doanh trướng cho ta, đợi đến khi ngồi xuống giường, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lão hồ ly…
Nói gì mà ngồi không, nghị luận trong trướng kia đúng là nói cho ta nghe, để ta biết trước lợi hại, nghĩ thế nào để nói với Triệu Tuyển.
Bảo ta đi nghỉ ngơi trước cũng không phải khách khí. Bọn họ có để ta làm thuyết khách hay không, cũng là nhìn trúng tình nghĩa năm đó của phụ thân ta và Triệu Tuyển. Nếu như lúc này vội vàng đi, giải thích còn chưa chuẩn bị xong, đoạn đường này phong trần, chân cà nhắc, bộ dáng tiều tụy còn có thể thuyết phục người nào?
Ta nằm trên giường, suy nghĩ một chút, nói đi thì phải nói lại, Triệu Tuyển quan trọng như vậy sao? Trước kia ở nhà ta đã từng gặp hắn, đánh cờ không tồi, nhưng trầm mặc ít nói, một người như vậy, đáng để Ngụy Giác buộc một phụ nhân là ta ra mặt sao?
Trong trướng rất an tĩnh, không ai quấy rầy. Ta xoay người, lại nghĩ tới Triệu Tuyển, muốn ngủ cũng không ngủ được.
Không bao lâu, phía ngoài truyền đến giọng nói, mành được vén lên, thân ảnh Ngụy Đàm đứng ở cửa.
Chàng đã thay y phục, đi tới trước giường, cởi đao ở ngang hông xuống.
“Chưa ngủ sao?” Chàng thấy ta mở to mắt, có chút kinh ngạc.
“Ừ.” Ta nói.
Ánh mắt Ngụy Đàm hiện lên cái gì, ngồi xuống giường, “Nghĩ tới chuyện ngày mai?”
“Ừ, trò chuyện cùng ta, được chứ?” Ta không tính giấu giếm gì, vừa lúc Ngụy Đàm tới, có một số việc ta phải hỏi rõ ràng.
Ngụy Đàm đặt cây đao trên bàn, cởi giày.
Trên người chàng có mùi vừa tắm rửa xong, lại có chút mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhưng không đáng ghét.
“Nói đi.” Ngụy Đàm dựng cao đệm lên, ngồi tựa bên cạnh ta.
“Triệu Tuyển không hàng không được sao?” Ta hỏi.
“Không nói không hàng không được.” Ngụy Đàm dịch dịch thân thể, tìm tư thế thoải mái, Đàm Hi giao chiến với Đổng Khuông, Triệu Tuyển đã từng hiến kế mấy lần, giúp Đàm Hi đoạt được Hà Bắc.”
Ta ngạc nhiên, nhưng không giải thích được: “Người quan trọng như vậy, sao lại bị Thừa tướng bắt được?”
Ngụy Đàm chậm rãi nói: “Con người Đàm Hi, trọng dụng thân tín, nhưng hay nghi kỵ, Triệu Tuyển và phụ thân là đồng hương, giao hảo tốt. Hiện tại phụ thân và Đàm Hi giao chiến, Triệu Tuyển tuy có công, nhưng Đàm Hi vì vậy mà kiêng kỵ, chèn ép nhiều hơn. Triệu Tuyển muốn tránh hiềm nghi, xin Đàm Hi đi thủ thành, trên đường đi bị quân ta bắt được.”
“Hả?” Ta nghĩ, không khỏi mỉm cười, “Nếu như thế, tại sao Triệu Tuyển không hàng?”
Ngụy Đàm cười khổ: “Nếu hắn chịu thuận theo thì đã tốt. Người này rất coi trọng danh tiếng, quyết không gánh cái danh thờ hai chủ.”
Té ra là chết vì sĩ.
Ta im lặng, nhìn đỉnh trướng, nhẹ nhàng thở dài.
Ngụy Đàm nhìn ta một chút, thản nhiên nói: “Nàng không cần để trong lòng quá, phụ thân