Xe ngựa chạy nhanh, tiếng gió thổi vù vù bên tai, trước mắt mờ mịt, chỉ còn lại ánh lửa bập bùng và thân ảnh mờ mịt.
“Phu nhân, Đại công tử sẽ bình an trở về.” A Nguyên khuyên, kéo ta vào trong xe, kéo rèm xuống.
Ta nằm trên đệm, trợn tròn mắt, phía ngoài huyên náo, bên trong bóng đêm bủa vây.
Xe ngựa chạy như bay, hai canh giờ sau, Tống Kha hộ tống báo lại, nói trời sắp sáng rồi, ngựa và sĩ tốt đã bôn tẩu cả đêm, cần phải nghỉ ngơi. Ta không muốn nói chuyện cũng không muốn đi ra ngoài, nên bảo A Nguyên thay ta báo lại Tống Kha, chuyện đi lại do hắn làm chủ.
Xe dừng lại, ta nghe thanh âm binh lính đi lại, chợt có người thầm thì, nhưng ngay sau đó bị khiển trách chớ có lên tiếng.
Cả đêm rời khỏi Kỳ Lăng, ai cũng biết đây là chạy trốn, không khí có chút đè nén, ngay cả trên cây chim hót cũng có vẻ quỷ dị, mọi người dè dặt, giống như sợ kinh động cái gì.
“Phu nhân.” A Nguyên xuống xe, đi một vòng rồi trở lại, nhỏ giọng nói với ta, “Tứ công tử giống phu nhân, không ăn uống gì.
Ta đây mới nhớ ra, còn một Ngụy An trong đám người này, suy nghĩ một chút, ta ngồi dậy.
“Tóc ta rối không? Mắt có bị sưng không?” Ta hỏi A Nguyên.
A Nguyên nhìn ta một chút, cười cười: “Nô tỳ lấy khăn ướt cho phu nhân lau mặt.” Dứt lời, xuống xe.
Nàng dùng nước suối nhúng ướtkhăn, mang về cho ta lau mặt, lại ấp vào mắt một hồi, đợi đến khi nàng cảm thấy không sao, ta bước xuống xe. Phía ngoài, Tống Kha và sĩ tốt nhìn thấy ta, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, rối rít hành lễ. Ta gật đầu với bọn họ, lại hỏi chút ít đi đường thế nào, ăn uống ra sao… Hàn huyên một trận, ta đi tới xe Ngụy An.
Ngụy An ngồi trong xe, đẽo đẽo gọt gọt, đang làm một con thuyền. Thấy ta, hắn có chút kinh ngạc, hành lễ.
“Tứ thúc không dùng bữa?” Ta hỏi.
Ngụy An mặt không chút thay đổi: “Trưởng tẩu cũng chưa dùng.”
“Như vậy vừa lúc, ta và Tứ thúc cùng dùng.” Ta không chờ hắn trả lời, bảo A Nguyên mang cơm nắm và nước tới.
Ngụy An có chút do dự, nhìn ta một chút, dừng việc trong tay, xuống xe ngồi cùng ta, cầm lấy một nắm cơm từ từ ăn.
“Tứ thúc đang chế thuyền?” Ăn xong, ta nhìn món đồ gỗ còn chưa thành hình.
“Dạ.” Ngụy An vừa nhai vừa nói, “Đệ đang thử tìm cách chế xích sắt vừa bền vừa dễ tháo.”
Ta mỉm cười, ý nghĩ không tệ, nhưng hiện tại đã quá muộn.
“Tứ thúc.” Đáy lòng ta thâm trầm, chậm rãi nói, “Nếu… Ta nói nếu, thủy trại bị đốt, những thuyền kia sẽ thế nào?”
Ngụy An suy nghĩ một chút: “Các thuyền tách ra bất tiện, đêm qua lại có gió, lại chưa tháo xích, thuyền đã bị cháy.”
Nói cách khác, thủy trại lớn như thế, chưa khai chiến đã không dùng được. Hậu quân Ngụy Đàm, là nơi cuối cùng của doanh trại. Ta cảm thấy rùng mình, im miệng không nói.
“Trưởng tẩu chớ sợ.” Ngụy An yên lặng một lúc, nhìn ta, hai mắt trong veo, “Chờ đệ nghĩ ra cách tháo xích đơn giản hơn, lần sau tái chiến, thủy trại sẽ không bị đốt.”
Ta sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng không có sức mà cười. Nhớ tới bóng dáng đêm qua, đáy lòng khổ sở.
“Như thế, Tứ thúc cố gắng lên.” Ta nói xong đứng dậy, trở về xe ngựa của mình.
Xe ngựa gấp gáp đi tiếp, Kỳ Lăng đã sớm bị bỏ lại phía sau. Núi sông cỏ cây, mặc dù cách Nam Phương một con sông, nhưng phong cảnh hoàn toàn khác Bắc Phương.
Không ai có tâm tình du ngoạn sơn thủy, đi thẳng đến sau giờ ngọ, Tống Kha tới nói với ta, mười dặm phía trước là địa giới Tân An, có một thành trì tên Uyển thành, là trung tâm huyện của Uyển huyện, chúng ta sẽ nghỉ tại đó.
Ta không hiểu rõ mấy thứ này, để mặc Tống Kha an bài. Mặt trời từ từ lặn, quả nhiên, một thành trì xuất hiện trong tầm mắt. Mọi người đều vui mừng, vội vàng đi tới, đến dưới thành, lại thấy cửa thành đóng chặt.
Tống Kha đứng dưới gọi cửa, lát sau, một người thò đầu từ trên thành xuống.
“Người nào đến?”
“Ta là thiên tướng Tống Kha dưới trướng Thừa tướng! Còn không mau mở cửa!” Tống Kha nói.
Người kia nói: “Ôi ôi! Hóa ra là Tống tướng quân! Chờ chút, gần đây nghe được phía trước có chiến sự, Huyện trưởng không tùy tiện cho mở cửa, cho nên tiểu nhân phải hỏi trước!” Nói xong, một tiếng kẹt, cổng thành chậm rãi mở ra.
Tống Kha ngăn cản mọi người, không đi vào bên trong.
“Sao thế?” A Nguyên nghi ngờ bò sang cửa sổ xe nhòm ra, lát sau, chỉ thấy Tống Kha hét lớn một tiếng: “Quay đầu lại! Đi!” Mọi người kinh hãi, xa phu vội vàng quay đầu ngựa, ta và A Nguyên bị xóc, ngã lăn trên đệm.
Đợi ta ngồi thẳng dậy, chỉ nghe được tiếng kêu truyền đến, Tống Kha hô to: “Hộ vệ chủ nhân!” Lời còn chưa dứt, tiếng binh khí đã vang lên.
Xe ngựa chạy nhanh, bụi đất bay đầy trời, ta không hiểu lắm mấy chuyện chém giết. Xe ngựa chạy như bay, không lâu sau đã bỏ lại những âm thanh chém giết phía sau. Tròng trành gần một khắc, đột nhiên, rắc một tiếng, xe ngựa rung mạnh, xa phu hô lớn một tiếng, một hồi lâu mới ngừng lại được.
Ta kinh hồn, đang muốn hỏi chuyện gì, xa phu thở hồng hộc nói: “Phu nhân! Xe không thể chạy được nữa rồi! Ngựa kéo xe đã chết một con!”
Chuyện bất trắc xảy ra, lòng ta rối loạn, mặc A Nguyên ngăn cản, ta nhảy xuống nhìn xe.
Tứ phía là rừng núi, an tĩnh không người. Trước xe ngựa, hai con ngựa chỉ còn một con, thở hổn hển. Xa phu tháo dây ra khỏi con ngựa chết, than thở: “Kể từ khi rời khỏi Kỳ Lăng, chả được nghỉ mấy lần, nguyên nghĩ tới ban đêm có thể đi vào thành thị, nhưng… Ôi…”
Đang lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập tới gần, tâm trạng của ta chấn động, đang muốn gọi bọn họ đi trốn, xa phu nói: “Không cần trốn! Là xe ngựa Tứ công tử.”
Ta nhìn lại, quả nhiên, xe ngựa kia chạy như bay mà đến, nhưng ngồi ở vị trí xa phu là Ngụy An.
“Hu!” Ngụy An không thạo đánh xe, chạy quá vài trượng xe ngựa mới dừng hẳn.
“Tứ thúc!” Ta vội vàng tiến lên phía trước, nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Tứ thúc không sao chứ?”
Ngụy An để roi xuống, nhảy