(1) La Hương: Tên một địa danh.
Bọn đại hán tinh thần rất tốt, vừa nói vừa cười.
Ta tiến ra đón, hành lễ nói: “Đa tạ chư vị tráng sĩ.”
“Phu nhân quá đa lễ, không cần cám ơn!” Dương Tam khoát tay cười nói, dứt lời, vỗ vỗ bả vai Công Dương Quế: “Huynh đệ, chuyện tối nay làm thật sảng khoái! Nếu có rượu nên hảo hảo uống vài hũ!”
Công Dương Quế không hưng phấn giống bọn họ, nhìn sắc trời, nói: “Còn một canh giờ nữa trời hửng sáng, mọi người mau đi ngủ, trời hửng sáng lập tức rời khỏi đây!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
“Vì sao?” Đặng Ngũ không hiểu, hỏi.
Công Dương Quế chỉ chỉ ánh lửa, nói: “Lửa này tất kinh động Uyển thành, không lâu nữa, Ngô quân sẽ tới đây tra xét, vạn nhất lục soát, chúng ta sẽ trốn không thoát.”
“Chỗ này vất vả lắm mới tìm được, lại muốn đi?”
“Đi thì đi.” Dương Tam suy nghĩ một chút, hào khí vung tay lên, “Huynh đệ bọn ta lên rừng xuống biển, ở nơi này vô tiền vô thực đã sớm chán ngán, vừa lúc đổi chỗ. Nghe lời Công Dương huynh đệ, đi ngủ cả đi! Hửng sáng rời khỏi!”
Bọn đại hán nghe được lời này, tất cả giải tán, tự đi tìm chỗ ngủ.
A Nguyên nhìn về phía ta: “Phu nhân, chúng ta cũng đi cùng?”
Ta gật đầu: “Phải.” Dứt lời, ta đi sắp lại giường. Một ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi, một canh giờ này ngủ hết sức khổ sở. Các loại cảnh trong mơ, tiếng thét chói tai, bóng dáng Ngụy Đàm đứng nơi đó, bồi không không đi.
Khi ta bị A Nguyên đánh thức, mí mắt nặng trĩu, không mở ra nổi.
“Ngủ thêm tý nữa…” Ta vô lực nói, cuộn người lại.
“Phu nhân, không thể ngủ tiếp!” A Nguyên vội lay ta, “Công Dương công tử nói giờ không đi, gặp phải truy binh sẽ phiền toái!”
Truy binh? Ta giật mình, tỉnh táo lại. Sửa sang y phục qua loa rồi đi ra cửa, mọi người đã dậy hết, trong sân đốt một đống lửa, phía trên nướng một con gà rừng, Công Dương Quế một tay cầm chén nước, một tay cầm thịt nhai.
“Phu nhân! Tới dùng bữa!” Hoàng thúc lót một đống cỏ khô cho ta, lại đưa tới một miếng thịt lớn, “Mau dùng bữa, Công Dương công tử bắt gà núi!”
Ta nhận lấy, ngồi xuống đống cỏ khô. Nhìn về phía Công Dương Quế, chàng ngồi ăn không nói tiếng nào, trong ngọn lửa, mí mắt hạ thấp, không nhìn ra điều gì.
“Cả đêm không ngủ?” Ta hỏi.
Công Dương Quế nhìn ta một chút: “Ừ!”
Ta không nói gì, Hoàng thúc lại chia thịt, ta đưa cho Công Dương quế.
“Muội ăn đi.” Công Dương Quế phủi tay, đứng dậy, giọng nói không nhanh không chậm, “Các huynh đệ nhanh chút, một khắc nữa lên đường.”
Nhân số quá đông, bọn ta bên này cộng thêm đoàn người Dương Tam, chừng mười mấy người. Nam tử trưởng thành chiếm đại đa số, phụ nhân và hài tử lưa thưa vài người, không có lão nhân, đội ngũ ở trên đường như vậy rất kỳ quái.
Công Dương Quế và ta đều cảm thấy không ổn, cùng Dương Tam tính toán, hắn nói: “Huynh đệ bọn ta muốn hồi Nhữ Nam, nghe nói tàu chiến phía Lương Mân đã rút lui, vừa lúc quay về xem một chút.”
Công Dương Quế nói: “Huynh đi Nhữ Nam, đi đường này thêm mười dặm nữa sẽ đến La Hương, sau đó chúng ta tách ra.”
Có người hỏi: “Công Dương huynh đệ có di cùng bọn ta không?”
Công Dương Quế lắc đầu: “Ta và phu nhân cùng đường, đi Đông Nam hồi Ung Đô.”
Dương Tam nhìn chàng, chốc lát, gật đầu một cái.
Hắn thở dài nói: “Chuyện của đại ca, Công Dương huynh đệ cũng đã tận lực, nhưng bên Dương Châu kia lại gây khó dễ, ôi… Công Dương huynh đệ đi về trước cũng tốt, bọn ta hồi Nhữ Nam tập hợp với hương đảng để nghĩ biện pháp. Huynh yên tâm, bọn ta liều mạng cũng phải cứu được đại ca ra ngoài.”
Công Dương Quế vỗ vỗ đầu vai hắn, không nói gì.
Ta đứng một bên nghe, có chút kinh ngạc, lúc trước ta vẫn lo lắng cho Ngụy Đàm, chuyện Công Dương Quế, ta chỉ hỏi sơ sơ, ta cho rằng chàng sẽ đi tìm Bùi Tiềm cứu người, thế nhưng không đi sao?
Trước khi lên xe, ta nhìn chung quanh, thấp giọng hỏi Công Dương Quế: “Huynh hồi Ung Đô thật sao?”
“Ừ.” Chàng nói.
Ta nhìn chàng, gật đầu một cái: “Cũng tốt, Nhược Thiền vẫn chờ huynh.”
Công Dương Quế liếc về ta một cái, khóe môi mấp máy, dường như đang cười.
Tin tức Kỳ Lăng khai chiến đã truyền ra, người vội vàng rời đi không ít. Bọn ta và bọn Dương Tam phân thành hai đội, Công Dương Quế và chúng ta đi trước, bọn họ tách ra đi phía sau, ra vẻ không quen biết.
Đi giữa đám người, ta yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn không dám ngủ, nhìn ra ngoài xe, tay không tự chủ đặt lên bụng.
“Phu nhân yên tâm, tiểu công tử không việc gì.” A Nguyên an ủi nói.
Ta quay đầu nhìn nàng, cười cười: “Sao ngươi biết là tiểu công tử?”
A Nguyên nghiêng đầu: “Không phải tiểu công tử thì là tiểu nữ quân, cũng tốt.”
Nói đến hài tử, lòng ta có chút ấm áp, nhưng nghĩ tới Ngụy Đàm, tâm tình lại ảm đạm.
“Chuyện ta mang thai, chớ nói với người ngoài.” Ta dặn dò A Nguyên.
A Nguyên hiểu rõ, hỏi: “Công Dương công tử thì sao?”
Ta im lặng một chút: “Cũng