Tôi vội vã đứng lên đỡ nó: “Sao vậy?”
Nó nước mắt lưng tròng nhìn tôi: “Cánh tay đau“.
Tôi đỡ nó ngồi lên sofa, lúc này mới nhớ tới: “Không phải con đang ở bệnh viện sao?”
“Sao dì lại ở nhà con?” Tiểu thiếu gia càng đúng lý hợp tình: “Ba con đâu?”
Tôi không thể nói với nó ngày hôm qua ba con thiếu chút nữa khiến dì chết cóng đấy, bởi vì ông ta không vui khi ta tiếp xúc với con.
Cho nên tôi chỉ im lặng, nhanh chóng đi gọi điện thoại cho sân bay, hỏi thăm chuyến bay.
Tiểu Xán vô cùng buồn bã nhìn tôi gọi điện thoại, sân bay vẫn đang trong tình trạng đóng cửa như cũ, bão tuyết một chút cũng không giảm bớt, tôi vẫn chưa đi được.
Tôi vò vò tóc, có chút rầu rĩ, cuối cùng vẫn quyết định hỏi Tiểu Xán: “Sao con không ở trong bệnh viện?”
“Tuyết lớn quá, khu bên đó mất điện, bệnh viện muốn sơ tán nên con về nhà. Chú Triệu cũng về nhà rồi“.
“Bảo mẫu của con đâu?”
“Bà ấy ở trong bếp“. Cả khuôn mặt Tiểu Xán suy sụp xuống: “Con không thích cơm bà ấy nấu“.
Vì món cháo gà xé sợi mà tôi thiếu chút mất mạng, đương nhiên giờ phải cách tiểu thiếu gia này ra càng xa càng tốt, tôi đứng lên tìm áo khoác của mình: “Dì phải đi đây“.
“Dì đi đâu vậy?”
“Ba con mà bắt gặp dì nói chuyện với con thì thể nào cũng lột da dì ra“. Tôi nhìn nhìn tuyết bên ngoài, rơi ghê gớm thật, tình hình này không biết có gọi taxi được không đây: “Dì đi đây“.
Tiểu Xán nắm lấy góc áo tôi, gần như là cầu xin: “Dì à, dì đừng đi, ba con về con sẽ nói với ông ấy, dì đừng đi mà“.
Tôi sững sờ một chút, nhìn đôi mắt lộ ra chút hơi nước của nó, không khỏi cảm thấy... đáng thương? Tôi nói không được đây là cảm giác gì, người của Tô gia chưa bao giờ khiến người khác thấy mình đáng thương, bọn họ luôn luôn kiên cường, đừng nói gì thằng bé tuổi còn nhỏ này, mới đầu cho tôi ấn tượng mạnh mẽ chính là giọng nói. Không biết vì sao, lúc này hai mắt nó ướt đẫm lưng tròng nhìn tôi, quả thực khiến tôi không cách nào cự tuyệt.
Tôi nói: “Vậy con đừng nói chuyện với dì nhé, con lên lầu đi, được không?”
Tiểu Xán lại liếc mắt nhìn tôi, đôi mắt to tràn đầy nước mắt, dường như sắp khóc đến nơi, nó hỏi: “Vậy dì sẽ không lén lút rời đi chứ?”
Tôi cứng rắn hạ quyết tâm lừa nó: “Không đâu“.
Nó hớn hở đi lên lầu, tôi bắt đầu cầm lấy di động, kiểm tra quyển trang vàng tìm công ty cho thuê xe. Tốt nhất là rời đi trước khi Tô Duyệt Sinh trở lại, đỡ phải để anh ta nhìn thấy tôi và tiểu thiếu gia cùng ở chung một nơi mà giận dữ.
Tôi lặng lẽ gọi điện đến công ty cho thuê xe, dùng vốn tiếng anh lắp ba lắp bắp của mình mô tả vị trí của tôi, bọn họ nói khoảng 40 phút nữa sẽ điều xe đến.
Tôi quay lại phòng khách mới phát hiện Tiểu Xán đang ngồi chồm hổm trên hành lang lầu hai, thông qua lan can nhìn tôi. Tôi chỉ biết giả vờ như không có chuyện gì, chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ đến lúc tôi từ phòng tắm trở ra, Tiểu Xán vẫn như cũ ngồi chồm hổm chỗ hành lang lầu hai, tôi không khỏi lo âu, không biết Tô Duyệt Sinh đi đâu mất rồi, anh ta trở về mà nhìn thấy cảnh tượng này, liệu có tức giận nữa không đây.
May mắn đúng lúc này thì bảo mẫu đem đồ ăn ra, lên lầu hết dỗ lại khuyên, dẫn Tiểu Xán đi ăn cơm.
Tôi kiểm tra thời gian, đoán chừng taxi sắp đến rồi, tôi cầm túi xách khoác áo bành tô vào, lặng lẽ không một tiếng động đi ra cửa.
Tôi ở trước cửa đợi một lát thì taxi đến, tay vừa mới chạm vào cửa xe, đột nhiên nghe tiếng động ở phía sau. Tôi nhìn lại, thì ra Tiểu Xán cuối cùng cũng phát hiện được hành động của tôi, nó ngay cả áo khoác cũng không mặc, vội vội vàng vàng ra mở cửa, xuyên qua sân chạy thẳng về phía tôi.
Tôi vội vã mở cửa leo lên xe. Tiếu Xán vấp té trong sân, nhất định là té rất đau, bởi vì nó gào khóc, cách lớp cửa kính xe mà tôi còn nghe tiếng gào khóc của nó, bảo mẫu từ trong phòng đuổi theo đến, ôm lấy nó phủi phủi tuyết trên người, tôi giục tài xế nhanh chóng chạy đi.
Tiểu Xán còn đang dãy dụa trong lòng bảo mẫu, một cánh tay của nó không thể nhúc nhích, có vẻ rất gầy yếu, tôi ở sau lớp kính vẫn có thể nhìn thấy cái trán nho nhỏ của nó, bởi vì tức giận cố gắng dùng sức mà nổi cả gân xanh. Đột nhiên trong lòng rất khó chịu, loại khổ sở này không cách nào hình dung được, tôi cảm thấy bản thân như bị trúng tà vậy. Hoặc là do phản ứng của lần bị thương phát tác, tóm lại cả người đều không thoải mái.
Xe vào đến thành phố, tôi vẫn còn mơ màng sững sờ.
Tôi trở lại khách sạn lấy hành lý, sau đó cố gắng tìm một khách sạn chưa đầy phòng, trong thành phố có nhiều nơi bị mất điện, vài khách sạn có trang bị máy phát điện, nhiều người dân ở những khu bị mất điện cũng vào khách sạn trú ngụ, quả thực lúc này một phòng cũng khó kiếm.
Lúc tôi tìm đến khách sạn thứ mười mấy cũng đã đầy ngập khách thì Tô Duyệt Sinh gọi điện cho tôi.
Anh ta hỏi tôi: “Cô đang ở đâu?”
Tôi nói: “Chưa có chuyến bay em không đi được, nên vẫn đang tìm khách sạn“.
Không biết sao tôi cảm thấy vô cùng chột dạ.
Nhưng bão tuyết vẫn còn đang tiếp tục, tôi thật sự không đi được.
Anh ta nói: “Tôi tới đón cô, chúng ta nói chuyện đi“.
Đêm qua anh ta cũng làm thế, tôi không biết giữa chúng tôi còn gì để nói. Tôi vốn là chim sợ cành cong, vô cùng khủng hoảng. Lúc nhìn thấy chiếc SUV của anh ta, tôi còn phát run, đứng ở đầu đường chờ anh ta mà không biết gì đến rét lạnh, chỉ có hoảng sợ.
Tôi lên xe, vẫn không có tiền đồ mà run run. Anh ta không nói gì, chỉ tập trung lái xe, xe chạy đến ngoại ô, sau đó dừng lại.Sợ hãi một lần nữa trỗi dậy, anh ta sẽ không ném tôi vào trong trời tuyết mờ mịt này một lần nữa đấy chứ? Tuy giờ là ban ngày, nhưng tôi e còn chưa đi đến thành phố tôi đã chết cóng mất rồi.
Anh ta hỏi tôi: “Vì sao cô tới Canada?”
Hàm răng tôi run lập cập, chỉ có thể cố gắng khống chế: “Triệu Vân nói, em không đến, anh ấy sẽ tuyệt giao với em“.
“Những lời hôm qua cô nói, là thật sao?”
Tôi cố gắng nhớ lại ngày hôm qua mình đã nói những gì, hình như lúc nào cũng giải thích, giải thích rằng bản thân không phải cố ý ở lại nơi này.
“Buổi sáng tôi đến bệnh viện, trở về cô đã đi rồi“. Tô Duyệt Sinh dường như rất bình tĩnh: “Cô gặp Tiểu Xán?”
Giọng của tôi lập tức hạ thấp xuống: “Em chưa có nói chuyện với nó...”
“Thằng bé này rất rất rất mẫn
cảm“. Tô Duyệt Sinh vẫn như cũ không nhìn tôi: “Có thể vì nó chưa từng gặp qua người bạn gái nào của tôi, cho nên nó tưởng cô là mẹ nó“.
Tôi cứng họng, thiếu chút nữa bị sặc.
“Mẹ nó mất sớm, tôi lại không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc nó, nên nó mới như vậy“. Tô Duyệt Sinh rốt cục quay sang liếc mắt nhìn tôi: “Bây giờ nó tức giận ầm ĩ tôi thực sự không còn cách nào, ngay cả bảo mẫu cũng bị đuổi đi, cho nên tôi hi vọng cô có thể đến dỗ nó“.
Tôi lại thiếu chút nữa bị sặc.
“Nếu cô không thích, coi như tôi chưa nói gì“.
Tôi nuốt nước miếng một cái, vô cùng cẩn thận nói: “Bây giờ dỗ dành nó, không khó, nhưng nếu nó cứ tưởng thật làm sao bây giờ?”
“Nó sẽ không tưởng thật“. Khóe miệng Tô Duyệt Sinh khẽ nhếch, cái điệu cười mỉa mai dường như là chiêu bài của anh ta lại xuất hiện: “Con tôi đâu phải ngốc“.
Lời nói của anh ta trước sau có chỗ mâu thuẫn nhưng tôi không biết nói sao để chỉ ra.
Tôi chỉ có thể im lặng ngậm miệng.
Anh ta khởi động xe, dường như vẫn không yên lòng nói với tôi: “Cô cũng đừng quá coi trọng chuyện này, nó nói cái gì, cô cứ theo đó mà dỗ dành nó một chút là được, muốn ăn gì đó, thì làm cho nó ăn. Con nít mà, trong lòng nó hiểu rõ, nó đã từng nhìn thấy ảnh chụp của mẹ nó, cũng biết dáng vẻ của cô không giống. Chẳng qua lúc này đang bệnh, muốn làm nũng thôi“.
Tôi cảm thấy bản thân rất không có tiền đồ, nhưng bây giờ lại tránh không được, nhiều năm như vậy đã thành thói quen, Tô Duyệt Sinh chẳng e sợ đẩy tôi vào hố lửa, tôi cũng phải nhảy theo! Huống hồ chỉ là dỗ dành một đứa trẻ.
Chúng tôi quay trở lại tòa nhà, Tiểu Xán vốn dĩ đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy tôi, sắc mặt nó đỏ lên, cũng không thèm để ý tới Tô Duyệt Sinh, quay đầu đùng đùng chạy lên lầu.
Tôi quay sang nhìn Tô Duyệt Sinh, anh ta còn rất bình tĩnh: “Đang tức giận, cô lên lầu dỗ nó đi“.
Thực sự tôi chưa bao giờ dỗ con nít, đành bất chấp đi lên lầu, trên lầu có mấy gian phòng, tôi nhìn nhìn, tất cả các phòng đều chỉ khép hờ cửa, duy nhất có một phòng là đóng chặt. Tôi đoán Tiểu Xán đang ở trong căn phòng này, tôi đi qua gõ cửa, không có đáp trả.
Tôi dán lỗ tai lên cửa, không nghe được gì. Đành phải nhẹ giọng, cách cánh cửa khuyên nó: “Tiểu Xán, không phải dì đã trở lại rồi sao? Con muốn ăn gì, để dì đi nấu. Cháo gà xé sợi được không?”
Trong phòng im ắng, một tiếng động cũng không có, tôi cố gắng nhẫn nại kiềm chế, đành phải không ngừng nói chuyện: “Nếu con không muốn ăn cháo gà xé sợi, dì sẽ nấu cháo hoa nhé, dì không biết trong tủ lạnh có gì, bất quá dì có thể đi mua, dì không biết nấu ăn, khả năng nấu nướng của dì không nhiều, không biết con thích ăn cái gì...” Tôi vắt óc tìm câu chữ, bình thường hay nói mấy câu xã giao, bây giờ lại không thể dùng, cũng may tuy chưa ăn thịt heo những cũng từng thấy qua heo chạy, lúc nhỏ mẹ tôi thường dỗ dành tôi thế nào, tôi vẫn còn nhớ.
Nghĩ đến mẹ tôi liền cảm thấy chua xót, mũi cũng dần lên men, tôi nhanh chóng xua đi tưởng nhớ trong lòng, bắt đầu thao thao bất tuyệt, đầu tiên liệt kê những món ăn có thể nghĩ ra, sau đó kể đến mấy trò chơi mình biết, rồi lại nhận lỗi, lăn qua lộn lại nói không biết bao nhiêu thứ, đột nhiên có tiếng động khẽ vang lên, tôi vừa quay đầu, cánh cửa khép hờ ở một gian phòng mở ra, thì ra Tiểu Xán kỳ thực ở căn phòng phía sau lưng tôi cơ.
Tôi vô cùng lúng túng nhìn đứa nhỏ, mặt nó vẫn đỏ như cũ, ánh mắt hung hăng trừng nhìn tôi, quả thực có mấy phần giống vẻ mặt Tô Duyệt Sinh mỗi khi tức giận, khiến lòng tôi chột dạ, tôi khép nép nhận lỗi. Gương mặt tiểu thiếu gia đỏ bừng bừng, rốt cục nói: “Con không tha thứ cho dì đâu“.
Tôi thản nhiên gật gật đầu, nói: “Ừ“.
“Dì là người xấu, nói ra miệng nhưng không giữ lấy lời, dì đã nói sẽ không lén lút bỏ đi!”
Tôi hơi xấu hổ: “Xin lỗi“.
Tiểu Xán vẫn trừng tôi, tôi đã dự liệu nó sẽ nói ra những lời còn khó nghe hơn nữa, nhưng mặt nó dần dần nhăn lại, giống như hột gạo bị thiếu nước, ánh mắt nó sáng ngời như trái nho đen, tôi vốn không đề phòng, nó nhào tới, lấy cánh tay duy nhất còn động đậy được kia vừa dùng sức đấm tôi vừa khóc nức nở: “Vậy sao dì còn đi? Sao vẫn đi hả?”
Kỳ thực sức lực của nó ít, đánh cũng không đau, mà khiến cả người tôi rất khó chịu, vội vã nói: “Không đi nữa! Không đi nữa!”
Nó chôn mặt trong áo tôi, khóc tướng lên.
Trong lòng tôi tựa như có gai nhím, đưa tay ra không được, không đưa tay ra cũng không xong, nó khóc đến mức cả người run rẩy, tôi cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương. Tôi đưa tay vuốt vuốt tóc nó, nó giống như con thú nhỏ bị thương, chà chà trong lòng tôi, khóc lớn hơn nữa.
Tôi không thốt được nên lời an ủi nó, đành phải không ngừng vuốt ve lưng nó, đột nhiên tôi nhìn thấy Tô Duyệt Sinh, anh ta đứng ở chỗ cầu thang, lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi không khỏi rùng mình.
Không biết vì sao, tôi có trực giác nếu lúc này mà có dao, Tô Duyệt Sinh nhất định sẽ một dao giết chết tôi.