Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Thể loại: hiện đại, "cưới trước yêu sau", ngược, thực tế, HE.
Số chương : 8 + 4 NT (Trên Wattpad có dịch thêm NT tác giả viết sau khi sách xuất bản)
Dịch giả: Đỗ Uyên Chi
Tình trạng: Hoàn thành.
Đây là lần đầu tiên mình viết review, có gì mong mọi người bỏ qua nha, mình mới đọc truyện cách đây không lâu và trời ơi, cảm thấy quá tiếc khi bây giờ mới biết đến một truyện xuất sắc như thế này.
Toàn bộ cậu chuyện ‘tình yêu’ được nhìn dưới góc nhìn của nhân vật nữ chính – Đồ Nhiễm – một cô nàng trình dược viên khéo léo, tinh tế và sành sỏi sự đời. Cô yêu thầm nam chính cũng là người từng là gia sư của cô – Lục Trình Vũ. Dòng đời xô đẩy 2 người gặp lại nhau trong một buổi tiệc liên hoan và bị gán ghép. Ban đầu cũng chỉ là những lần qua lại xã giao, ấn tượng Đồ Nhiễm để lại cho Lục Trình Vũ chỉ là bây giờ cô đã hoàn toàn khác xưa, không còn là cô học sinh cấp 3 hay mít ướt mỗi khi không làm được bài hay bị anh trách mắng nữa. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, hai người giương lền với nhau và ting, Đồ Nhiễm có thai và hai người đi đến hôn nhân. Nếu như mới chỉ mới đọc đến đây, đa số sẽ cho rằng cô nàng Đồ Nhiễm đích thực là đã giăng bẫy câu Lục Trình Vũ, cô thực dụng và mưu mô thì đúng rồi đấy, vì ban đầu mình cũng nghĩ thế, nhưng dần về sau, khi biết hoàn cảnh của cô, biết tính cách thật sự của cô, mình lại càng thấy cảm thông và thương xót biết bao, và nam chính cũng thế.
Cuộc sống hôn nhân cơm, áo, gạo, tiền, bao cuộc hiểu lầm và cãi vã ấy, đã khiến anh nhận ra cô vợ của mình đáng yêu biết chừng nào, dưới vẻ lẳng lơ, thực dụng ấy, cô vợ anh là một người yêu gia đình, yêu tổ ấm, lại rất độc lập và mạnh mẽ, không ỷ lại vào anh hay thèm tiền của anh như lời cô luôn nói.
Anh cho rằng cô và anh không phù hợp vì cô không có những tiêu chí “làm vợ”, nhưng đến khi sống với nhau, là ai lo cho anh từng bữa ăn giấc ngủ, là ai sắp xếp quần áo cho anh đi làm mỗi sáng sớm, là ai luôn để phần thức ăn cho anh mỗi khi anh đi làm về muộn? Anh không trả lời những câu hỏi ấy, anh chỉ cảm thấy căn nhà nhỏ ấy thiếu cô là một cái gì đó “rất không quen” mà thôi. Anh dần thấu hiểu, bao dung, chiều chuộng mọi thói xấu của cô, như lúc nào cũng muốn gây sự với anh, từ chuyện vệ sinh nhà cửa, chuyện ăn uống hay lúc nào cũng đòi ly hôn, nhưng anh vẫn kệ, cô làm được gì anh nào.
“Nói đi, rốt cuộc có ý kiến gì với anh?”
“Có phải em có ý kiến gì với anh không?”
“Chả sao cả, anh chịu hết, thế đã được chưa?”
Có 2 chi tiết rất nhói lòng, là khi mối tình đầu Lý Sơ Hạ đến đưa thiệp cưới, cô muốn anh có không gian riêng nên lấy cớ ra ngoài, không chìa khóa, trong người vài đồng xu lẻ không đủ tiền để bắt xe đi tá túc nhờ nhà ai, cô hứng sương gió nguyên một đêm, và lúc anh đọc nhật ký chuyện cũ giữa 2 người lúc nửa đêm, chi tiết này như giọt nước tràn ly, khiến Đồ Nhiễm nghĩ rằng mình là “kẻ thứ ba”, rằng anh vẫn còn tình cảm với người cũ, anh cưới cô chỉ vì trách nhiệm. Có nhiều bạn trách Đồ Nhiễm hấp tấp, ngu ngốc, nhưng ở trong hoàn cảnh như thế, mấy ai bản lĩnh được như cổ? Một mình chèo chống gia đình 4 người, bà ngoại, mẹ già, cậu em đang đi du học, lại cả người chồng bận tối tăm mặt mũi mà không một lời than vãn. Đoạn này là đoạn cao trào nhất của bộ truyện, cũng là lần duy nhất Đồ Nhiễm thể hiện cá tính thật của cô, anh không yêu cô thì sẽ ly hôn, cô có thể nuôi con một mình, không oán trách, không hối hận, nên cô đã xé tan bức thư tỏ tình khi xưa, như một dấu chấm hết cho mối tình “đơn phương” này (về sau ổng mang túi rác về chơi trò ghép chữ á =))))
Điểm mà mình thích nhất ở truyện, đó là cách phát triển tâm lý nhân vật rất có chiều sâu và nhất quán, Đồ Nhiễm miệng cứng lòng mềm, luôn đòi ly hôn với Lục Trình Vũ, nhưng nhìn người ta ăn không đủ bữa, ngủ không được ngon, mặc không được ấm là lại lo sốt vó =))) Lục Trình Vũ thì đúng người đàn ông “không làm được sẽ không hứa”, “không muốn làm thì không ai ép được”, từ đầu chí cuối ai nhìn vào cũng nghĩ anh làm vì trách nhiệm, anh không yêu cô, thử hỏi có ai không yêu mà hết giờ làm mệt rã người còn lặn lội sang sông để nhìn thấy vợ, thăm bà thăm mẹ vợ để nịnh vợ, vợ nghén thì nửa đêm lục đục nấu ăn, ngoài mình ra thì không ai được mắng vợ =))) vợ suốt ngày đòi ly hôn nhưng cứ im ỉm chọc tức vợ, thích nhìn vợ cáu điên như anh không?
Khi Đồ Nhiễm bị người nhà anh nói xấu, mẹ cô đánh cô, anh mới hiểu bấy lâu nay cô phải chịu những gì, lúc đó Đồ Nhiễm định bỏ đi, anh đã níu cô lại “xin em đợi anh”, sau đó là màn bênh vợ ngầu hơn trái bầu của bác sĩ Lục – xứng đáng xếp vào những cảnh huyền thoại của ngôn tình.
“Nếu mấy người đã có mặt hết ở đây, cả cô nữa, hôm nay nói cho rõ, vợ tôi là người thế nào, không giải thích, không cần thiết, tự tôi biết là được. Cho dù cô ấy có kém cỏi đến thế nào, cũng chẳng làm cách nào được, tôi vẫn cứ thấy vừa ý, tôi có mắc lừa cô ấy tôi vẫn thấy vui. Cả đời này tôi có thể không nhận họ hàng, nhưng cũng không thể để cô ấy không được vui. Lời trái tai tôi cứ nói trước, bất luận là ai, nếu còn để mẹ con cô ấy chịu ấm ức thêm một lần nữa, thì kể từ lúc ấy trở đi, coi như tôi không quen biết với người đó.”
Câu cuối cùng, anh nói rõ ràng từng chữ một, xung quanh lặng phắc như tờ.
Khi biết Đồ Nhiễm đã phải ở ngoài trọn 1 đêm, cuối truyện anh đã đền bù cho cô bằng việc “vợ ơi nếu em còn tin tưởng anh, xin em hãy mở cửa được không?” đoạn này mình mà là Đồ Nhiễm mình đi ngủ đến sáng hôm sau dậy mở cho ổng đứng nguyên đêm luôn ))
Truyện có rất nhiều chi tiết tinh tế, không chỉ là những chuyện trong cuộc sống thường nhật, mà còn lồng ghép những thông điệp về xã hội, về gia đình, về tình yêu, về những mối quan hệ giữa người với người, sâu săc đến mức mình nghĩ truyện này không phải “ngôn tình” mà mượn danh “ngôn tình” mà thôi. Đặc biệt là những cuộc đối thoại giữa Đồ Nhiễm – 1 người từng trải, 1 người đến với hôn nhân mà không có “tình yêu” với Tô Mạt – người có hôn nhân bắt đầu từ tình yêu “thanh xuân” hay với Chu Tiểu Toàn – 1 cô nàng gần tuổi băm nhưng vẫn rất mộng mơ và trẻ con. Hay như những cuộc hôn nhân vì “tình yêu”, Tô Mạt và chồng yêu nhau những mấy năm thanh xuân, bao sóng gió, cuối cùng vẫn đổ vỡ vì kẻ thứ ba, Lôi Viễn yêu Tô Mạt đến mức trái tim rạch toạt khi nhìn cô ra đi, sao vẫn cưới Quan Dĩnh? Quan Dĩnh và Đồ Loan có yêu nhau đấy nhưng đến cuối, Quan Dĩnh sao vẫn chọn Lôi Viễn? Bởi vì hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, là ngôi nhà cần 4-5 cái cột chống đỡ, mà tình yêu, chỉ là một trong những cái cột đó mà thôi. Đồ Nhiễm và Lục Trình Vũ mơ mơ hồ hồ bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng lại là cặp đôi hạnh phúc nhất, không phải vì họ là định mệnh của nhau, mà họ là đúng người – đúng thời điểm, sẵn sàng bao dung và chấp nhận đối phương làm bạn đời, càng cãi vã càng tổn thương mới càng thấu hiểu lẫn nhau.
Truyện thực tế đến mức đau lòng nên không hợp gu nhiều bạn thích ngọt ngào đường mật, và cũng chính vì như thế mới khiến người đọc khát khao tìm được một người chồng như Lục Trình Vũ giữa biển người bao la rộng lớn ngoài kia nhưng mình thì khát khao được trở thành một người phụ nữ như Đồ Nhiễm hơn, cô cá tính, mạnh mẽ, độc lập, phóng khoáng, biết nhu biết cương, có hoài bão, không dựa dẫm vào tình yêu hay bất kỳ ai – điều mà phụ nữ bây giờ rất khó có được,( rất ngạc nhiên khi biết truyện này tác giả viết tầm cả thập kỷ trước rồi nhưng thông điệp và ý nghĩa thì lại không cũ chút nào, nhỉ?)
Bình luận truyện