"Làm người phụ nữ của tôi, được không?"
Bạc Cảnh Xuyên cọ nhẹ vào chóp mũi cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm.
"Bạc Cảnh Xuyên..."
"Ừ?"
"Tôi đói."
"Trốn tránh vấn đề."
Thẩm Phồn Tinh gật đầu: "Đúng vậy, nếu như đồng ý nhanh quá thì có vẻ như tôi không dè dặt."
Nghe vậy, Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhếch môi: "Em đúng là biết cách hành hạ tôi.
Nhưng mà...!Tôi có thể hiểu đây là cách nói khác của sự đồng ý không?"
Thẩm Phồn Tinh cũng cười, hai má ửng hồng trông hơi mờ mịt, mê ly.
"Tôi chưa nói đồng ý, anh nghĩ như vậy cũng được.
Nhưng mà bây giờ đầu óc tôi rất choáng váng, có lẽ ngày mai ngủ dậy sẽ quên hết những chuyện xảy ra hôm nay."
Bạc Cảnh Xuyên liếc mắt một cái: "Vậy có muốn tôi làm gì đó để em có thể nhớ kĩ không? Dù sao thì chuyện tôi lợi dụng em lúc khó khăn cũng không phải một hai lần."
Một tia bối rồi hiện lên trong mắt cô: "Không được...!Bây giờ tôi vẫn đang ốm!"
Nhưng anh đã cúi xuống, chôn mặt ở cổ cô.
Đôi môi ấm áp in lên da thịt cô, cảm giác tê dại truyền đến khiến Thẩm Phồn Tinh khẽ run lên.
"Đừng...!Bạc Cảnh Xuyên! A..."
Cô hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Một cơn đau nhói truyền đến từ xương quai xanh.
Ngay sau đó, Bạc Cảnh Ngôn bình tĩnh buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Chứng cứ."
Giọng nói của anh rất thản nhiên, mang theo một chút vui sướng.
"Anh lại như thế rồi."
Thẩm Phồn Tinh thở dài một hơi: "Tôi còn chưa đồng ý..."
Bạc Cảnh Xuyên từ trên giường đứng dậy: "Yên tâm, tôi có thể hiểu được.
Từ lời nói của em tôi đã biết em đồng ý rồi."
"...Anh không cảm thấy quá trình theo đuổi của mình rất ngắn sao? Tôi còn chưa nếm được cảm giác mình được theo đuổi..."
"Không sao, sau này em có thể trải qua mỗi ngày."
Thẩm Phồn Tinh dừng lại, sau đó cong môi: "...!Cũng được, nhưng anh phải nhờ, nắm tay, ôm, hôn môi, những thứ này không nằm trong phạm vi theo đuổi."
Bạc Cảnh Xuyên cười nhạt: "Không có khả năng!"
"..." Thẩm Phồn Tinh bất lực nhìn anh, nhưng đã bắt đầu buồn