Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn khách sạn, một chiếc xe Bugatti Sedan màu đen vững vàng dừng lại!.
.
Du Tùng mặc một thân tây trang màu đen thẳng thớm nhanh chóng xuống xe từ vị trí lái, nhanh chóng cung kính mở cửa xe, đặt tay lên thành khung cửa xe, cẩn thận dìu người phụ nữ bước xuống.
“Cô Thẩm cẩn thận.
”“Cảm ơn.
”Giọng nói vang lên không nhanh không chậm, nhẹ nhàng như làn gió mang theo chút dịu dàng.
Lúc người phụ nữ chui ra khỏi xe, ngoài cửa vốn đang ồn ào, dần dần im lặng lại.
“Cô Thẩm, bây giờ tiên sinh có khách, lát nữa sẽ đến đây cùng khách, đêm nay nhất định tiên sinh sẽ bận rộn, chỉ mong cô chơi vui vẻ.
”Thẩm Phồn Tinh gật đầu, “Tôi biết, bảo anh ấy không cần lo cho tôi, tôi có bạn đang đợi tôi.
”Du Tùng gật đầu, không nhịn được ngẩng đầu lên liếc nhìn Thẩm Phồn Tinh.
Ánh mắt hoảng loạn, trong lòng rung động, vội cúi đầu lùi sang một bên, cúi người cung kính đưa tay ra mời Thẩm Phồn Tinh vào khách sạn.
Thẩm Phồn Tinh cũng gật đầu, một tay xách váy, một tay cầm túi xách, chậm rãi đi vào bên trong khách sạn.
Tách tách ---Âm thanh cửa sập vang lên ở ngoài cửa vốn đang im lặng đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Phồn Tinh nghiêng đầu, nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy, là một người đàn ông ngoại quốc có ngũ quan lập thể, tóc vàng mắt xanh.
Thấy cô đang nhìn về phía mình, người đàn ông vội tạo dáng chụp thêm vài tấm, sau đó mỉm cười gật đầu với cô.
Thẩm Phồn Tinh khẽ gật đầu, quay đầu lại, lần nữa xách váy đi lên bậc thang.
Vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ, đối mặt với ống kính cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, cho đến khi bóng lưng cô dần dần biến mất ở cửa khách sạn, mọi người mới từ từ hoàn hồn lại, vội chụp vài tấm ảnh phía sau lưng người phụ nữ, trong lòng lại là tiếc nuối vô cùng.
“Người vừa rồi là ai?”“Không biết, chưa thấy qua.
”“Vừa rồi anh có chụp ảnh không? Tôi quên rồi!.
”“Tôi cũng vậy!.
”“Trời ơi, đột nhiên tôi cảm thấy mình đã bỏ lỡ một trăm triệu.
”“Ể, tôi nhớ vừa rồi hình như có nghe thấy tiếng cửa sập!.
”Có một người nói, ánh mắt liền rơi trên người ngoại quốc vừa chụp hình kia, người ngoại quốc kia ôm máy ảnh của mình vào lòng.
Mọi người lần lượt nhìn qua, có người sửng sốt một lát, đột nhiên nói: “Anh là!.
Ivan?!”“Cái gì?!”Đám người nháy mắt lại sôi nổi lên.
“Xuỵt ---”Ivan vội đưa ngón tay lên miệng làm động tác đừng lên tiếng, hiển nhiên không có bao nhiêu tác dụng trong