Sự xuất hiện của Thẩm Phồn Tinh thu hút thành công sự chú ý của toàn sảnh tiệc.
Thẩm Thiên Nhu xoay người nhìn về phía Tô Hằng, phát hiện ra ánh mắt của anh ta cũng bị Thẩm Phồn Tinh thu hút.
Đầu ngón tay nắm chặt đâm vào trong lòng bàn tay, hàm răng cắn chặt viền môi đầy vẻ tức giận.
Lời nói của Thẩm Thiên Nhu khiến cho Tô Hằng hoàn hồn, liếc nhìn cô nhưng không nói gì và khẽ mỉm cười.
Thẩm Thiên Nhu cắn môi chặt hơn.
-Tuy rằng sự xuất hiện của Thẩm Phồn Tinh tối nay cũng đủ phải kinh ngạc, nhưng cảm giác về khoảng cách trên cơ thể của cô lại khiến cho người ta phải chùn bước.
Lúc này Lâm Phỉ Phỉ cầm váy đi tới trước mặt Thẩm Thiên Nhu vẻ mặt âm u nhìn Thẩm Thiên Nhu và Tô Hằng, tức giận nói:“Chuyện gì xảy ra với Thẩm Phồn Tinh vậy? sao cô ta lại tới đây với cái dáng vẻ đó chứ?”
“Đáng lẽ tớ đã có thể nói chuyện được với Trần thiếu gia rồi, kết quả cô ta vừa xuất hiện liền thu hút người ta đi mất rồi! Thật là xui xẻo!”Thẩm Thiên Nhu cười cười, liếc nhìn qua Tô Hằng nhẹ nhàng nói:“Một người đàn ông có thể dễ dàng bị vẻ bề ngoài của một người con gái mê hoặc, điều này cho thấy Trần thiếu gia đó không đáng để tin cậy.
”Ánh mắt Tô Hằng nhìn liếc nhìn về phía bên cạnh.
Lời nói của Lâm Phỉ Phỉ cũng đỡ hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy tức giận.
“Tớ chỉ cảm thấy bực bội, cô ta khoe khoang cái gì chứ? Vốn dĩ bình thường cô ta không thể nào tham gia tiệc chiêu đãi, anh họ của tớ vừa chia tay cô ta đằng trước, đằng sau cô ta đã đến tiệc chiêu đãi để quyến rủ đàn ông rồi! cô ta đúng là không thể chịu nổi sự cô đơn mà!”
“Phỉ Phỉ, cậu đừng nói bậy hôm nay là do bà nội bảo cô ấy tới!”“Cho nên cô ta mới muốn mượn cơ hội ngàn năm có một này để quyến rủ đàn ông! Nhìn đám đàn ông kia xem, hai con mắt đều muốn lòi ra luôn rồi!”Lâm Phỉ Phỉ vẫn tức giận mà nói, lồng ngực liên tục đập thình thịch, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh như muốn phát hỏa tới nơi.
“Được rồi Phỉ Phỉ, đừng tức giận nữa, nếu như cậu cứ giận dữ như vậy sẽ dọa bạch mã hoàng tử của đêm nay chạy mất bây giờ……”Sự nỗi bật của tối nay đã bị Thẩm Phồn Tinh đè ép xuống rồi, cô ta chỉ có thể tỏ