Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng dường như làm không khí xung quanh đóng băng lại, âm thanh tuy không lớn nhưng lại khiến mọi người im lặng như ve sầu mùa đông.
Từ vẻ mặt của Lâm Phỉ Phỉ đến cả cơ thể của cô ta đều cứng đờ tại chỗ, không thể tin được nhìn người đàn ông đang đối thoại với mình.
“Tiên sinh… anh đang nói gì thế?”Đầu lưỡi của Lâm Phỉ Phỉ níu lại với nhau, không từ bỏ ý định hỏi tiếp.
Bạc Cảnh Xuyên không nhìn cô ta nữa, xoay người đi đến trước mặt Thẩm Phồn Tinh, đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng đem người phụ nữ có phần hơi choáng váng ôm vào lòng.
“Du Tùng, đuổi cái người trông chướng mắt này ra khỏi đây đi.
”Du Tùng suýt nữa bật cười thành tiếng!Đuổi ra?Đuổi ra thế nào chứ?Nếu là đàn ông thì được thôi!Nhưng nói thế nào thì đây cũng là phụ nữ, bảo những người đàn ông to lớn như bọn họ làm sao xuống tay được đây?
Tiên sinh thực sự đã cho cậu ta một đề bài quá khó!Du Tùng gọi hai người vệ sĩ qua bộ đàm siêu nhỏ, nghe lời tiên sinh nói lập tức nháy mắt với hai vệ sĩ áo đen bên cạnh.
Lâm Phỉ Phỉ sửng sốt, Bạc Cảnh Xuyên không gọi rõ họ tên của cô ta ra, nhưng tất cả mọi người, kể cả cô ta, đều biết rằng người được gọi là chướng mắt trong miệng người đàn ông này chính là cô ta.
Ai cũng biết Thẩm Phồn Tinh là một người phụ nữ xấu xa, tại sao người đàn ông này vẫn không phân biệt rõ trắng đen mà bảo vệ cô?Cô ta không cam lòng, bị người đàn ông mình thích đối xử như vậy, cô ta rất đau lòng.
“Tại sao? Cô ta là một người phụ nữ xấu xa, em chỉ đang muốn nói với anh, cô ta không đáng để anh phải làm như vậy!”Hai vệ sĩ mà Du Tùng gọi đến lúc này đã đi đến bên cạnh Lâm Phỉ Phỉ, một người bên trái một người bên phải trực tiếp đỡ lấy tay Lâm Phỉ Phỉ.
“Các anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”Lâm Phỉ Phỉ hoàn toàn luống cuống, cô ta rất vất vả mới có thể đến bữa tiệc này, cuối cùng cũng tìm được người đàn ông mà cô ta vừa ý, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này!Bị người đàn ông mình yêu thích sai người ném ra khỏi bữa tiệc, thật là mất mặt!“Buông tôi ra! Tôi không muốn ra ngoài! Tôi không muốn!”Cô