Cô đồn hết người lên người anh, khiến cho Bạc Cảnh Xuyên hơi khom người đỡ lấy cô, ép cô xuống dưới.
Giữa hai người chỉ có một vài cm.
Hơi thở tỏa ra nhiệt giữa hai người, thoáng qua, như lên men.
Thẩm Phồn Tinh chớp mắt mơ hồ vì hơi rượu, chưa hiểu lắm.
“Anh xong chưa?” Đôi môi đỏ mọng của cô hỏi anh, hương thơm thoang thoảng của rượu khẽ tỏa ra.
"Rồi!""Tốt quá, tôi chờ! anh lâu quá! Chỗ này! lạnh quá!»Đôi mắt đen thẳm của anh u ám, bàn tay trên eo cô khẽ siết chặt.
"Sao không lên xe chờ?»"Ngạt! khó thở lắm!”"Lên xe nhé?"Cô gật đầu vui vẻ, "Được!"Nói xong, cô nhúc nhích người, nhưng anh không hề có ý định thả người.
Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn anh.
Cô thúc giục: "Lên xe!"«Ừ!»Giọng nói trầm ấm của anh vang lên.
Sau đó anh cúi đầu, áp môi mình lên đôi môi khiến anh ngấp nghé cả đêm.
Thẩm Phồn Tinh ngây người, bàn tay trên vai anh hơi siết chặt, nhưng không hề đẩy ra.
Du Tùng vội quay người đi.
Sao hai người này không biết xấu hổ gì hết vậy?Anh ta không phải là người sao?Cứ nhất định phải hôn trước mặt người khác thế à?"Ai ôi! ! Cmn! Cái gì thế này?"Từ sau lưng, giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên đầy ngạc nhiên.
Ân Duệ Tước còn đang nghi ngờ, vừa rồi trong bữa tiệc, anh Bạc khá thờ ơ, lại còn hay lơ đễnh.
Chưa bao giờ thấy anh như thế này.
Càng không ngờ, là anh lại bỏ dở bữa tiệc giữa chừng.
Thân là nhân vật chính của đêm nay, một dịp quan trọng như thế này, anh nói đi là đi!Vì không có nhân vật chính, mấy người họ cũng không có lý do gì để ở lại lâu làm gì.
Mấy người đi ra, không ngờ lại gặp phải cảnh này.
Nghe thấy giọng nói của Ân Duệ Tước, Bạc Cảnh Xuyên khẽ cau mày.
Hai má Thẩm Phồn Tinh đỏ bừng, lại thêm hơi rượu khiến cho cô hơi mơ màng, quay đầu nhìn người phía sau.
Phong thái phụ nữ quyến rũ của cô, đây là lần đầu tiên anh thấy trọn vẹn.
Làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy cô ấy như thế này?Ân Duệ Tước nhìn người phụ nữ trong vòng tay