Căn hộ được bố trí trên tầng 16.
Thẩm Phồn Tinh nhập mật mã mở cửa, căn hộ hai tầng có không gian rất lớn, quan trọng nhất là ở phía đông có cửa sổ sát đất cực lớn, từ tầng 16 vẫn có thể nhìn ra toàn bộ Bình Thành.
Mà điều khiến Thẩm Phồn Tinh cảm động nhất là tấm rèm lụa trắng treo một góc cửa sổ bay lên, lướt nhẹ qua chiếc đàn piano màu đen quý phái bên cạnh.
Cô nóng lòng đi về phía nó, ngón tay có chút run rẩy chạm nhẹ qua cây đàn piano.
Những ngón tay thon dài và trắng nõn tạo thành một sự tương phản rõ rệt với màu đen của cây đàn, cảm giác trơn nhẵn và lạnh buốt làm Thẩm Phồn Tinh nồng nhiệt trở lại.
Cô mở nắp đàn piano ra, những phím đàn đen trắng so le ngay ngắn khiến tay cô hơi run lên, làm vang lên một nốt nhạc.
Âm thanh chậm rãi lan ra khắp phòng, giống như từng gợn sóng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong lòng Thẩm Phồn Tinh.
Cô cắn môi, khom người ngồi xuống, đặt tay lên phím đàn piano, lần theo ký ức, cô chơi bản nhạc piano mà cô đã nghe trong xe của Bạc Cảnh Xuyên trước đó - Lời thì thầm của mùa thu.
Khi một vài phím đàn piano vừa hòa vào một khúc nhạc, mắt Thẩm Phồn Tinh bỗng đỏ lên.
Đã lâu rồi! Cô chưa trải qua cảm xúc này! Đối với cô mà nói, âm nhạc là thứ thuần khiết nhất! Thế nhưng trong quá khứ, cô đã không bảo vệ tốt nó.
Màn đêm dần dần đen kịt ngoài cửa sổ, ánh đèn neon dần thay đổi lóe lên, thành phố vẫn ồn ào như vậy, nhưng tiếng đàn piano du dương này luôn có ma lực xoa dịu lòng người đang nôn nao.
Giai điệu được chơi một cách mượt mà, mỗi một nhịp và nốt nhạc đều được chơi mà không có bất kỳ lỗi nào.
Mặc dù không có bản nhạc.
Trong những năm ở Pháp, cô đã rèn luyện trí não của mình một cách đặc biệt.
Chỉ là một đoạn nhạc, không quá khó.
Thở nhẹ một hơi, Thẩm Phồn Tinh đánh đàn một lần nữa, sau đó đứng dậy đi lên tầng.
Khi cô xuống đã là nửa tiếng sau.
Thẩm Phồn Tinh đi vào bếp, tất cả rau và trái cây trong tủ lạnh đều được chuẩn bị rất đầy đủ.
Cô nhíu mày, tìm thấy tạp dề và bắt đầu công việc