"Không cần."
Bạc Cảnh Xuyên thu tay, nhàn nhạt lên tiếng.
"Tôi đã nói là sẽ tin cô ấy, bây giờ đi điều tra không phải tự vả miệng."
"Nhưng tin đồn cũng không phải đều là giả...."
Du Tùng nhịn không được mà nhiều lời, không ngờ tới tiên sinh nhà cậu sẽ vì một cô gái mà mù quáng đến trình độ này.
Bạc Cảnh Xuyên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, một bên thân hình cao dài dần biến mất dưới ánh nắng, nhìn dưới lầu chậm rãi dừng lại chiếc xe màu đen, khóe môi hơi nhếch.
"Chỉ cần tôi muốn tin tưởng, giả cũng có thể biến thành thật."
Giọng nói tuy hờ hững nhưng Du Tùng có thể nghe được trong đó có kiêu ngạo và sự tự cao tự đại không ai bì được.
Trái tim cậu chấn động, bộ dáng này của tiên sinh, cậu cũng không lạ gì. Trong mỗi cuộc họp quyết định sinh tử của doanh nghiệp, hắn luôn là từ trong nghịch cảnh đập nồi dìm thuyền, hoành đao lập tức gϊếŧ ra một con đường khác để đi.
Cái loại tự tin cùng thủ đoạn này thuyết phục được vô số người.
Nhưng mà, đó là kinh doanh.
Cậu còn chưa bao giờ gặp qua, tiên sinh vậy mà đối một cô gái như thế!
Nhưng cũng bởi vì một câu này của Bạc Cảnh Xuyên, trong lòng Du Tùng, đã hoàn toàn coi Thẩm Phồn Tinh thành bà chủ rồi.
Lý do rất đơn giản, cậu vẫn luôn tin...
Chỉ cần tiên sinh vừa ý, chắc chắn hắn sẽ có được.
Dù sao cuối cùng cũng trở thành bà chủ của mình, cần gì phải ở nơi này nhiều nghi ngờ.
"Cậu xuống lầu nói với quản lý một tiếng, công việc hôm nay, không làm."
"Vâng."
Đối với lời nói của Bạc Cảnh Xuyên, Du Tùng không có nửa phần dừng lại, lập tức xoay người rời khỏi nhã gian.
Cửa Như Ý Hiên, tài xế hạ cửa sổ xe, dần dần lộ ra gương mặt nghiêm túc của Khương Dung Dung, Thẩm Đức Phàm cùng Dương Lệ Vi ngồi ở hai bên, ba người đồng thời nhìn hướng Như Ý Hiên.
Người hầu ngồi trên ghế phụ lái xuống xe, tự động đi vào lấy số xếp hàng.
"Nhà hàng này thật sự rất nổi tiếng, nhưng tại sao ông chủ lại không muốn mở chi nhánh khác?"
"Đây chính là điểm đặc sắc của nhà hàng này, mỗi đầu bếp tay nghề đều không giống nhau. Dù nấu cùng một
món, hương vị cũng sẽ khác nhau. Nếu mở chi nhánh mới, sớm muộn gì cũng đập vỡ bảng hiệu."
Khương Dung Dung nói, trong lòng cũng có chút nghi ngờ. Nhà hàng Như Ý Hiên phồn hoa lúc bà còn trẻ có nghe thấy, nhiều năm qua đi, vẫn như cũ không thấy thêm một chi nhánh nào.
Kinh doanh trăm phần trăm lợi nhuận như vậy lại không làm, ông chủ này cũng thật tùy hứng.
Dường như hôm nay ít người hơn so với trước kia. Có lẽ nhờ Thiên Nhu, hôm nay bà có thể ăn thỏa thích.
Nhưng lúc này, bà thấy người hầu vừa đến gần máy lấy số đã bị chặn lại, ngay cả số cũng không được lấy.
Khương Dung Dung cau mày.
Sống nhiều năm như vậy, nếu bà còn không nhận ra hành động này là cố ý thì thật là sống quá uổng phí rồi.
Càng rõ ràng chính là, người đứng phía sau lại thuận lợi đi vào lấy số.
"Bọn họ đây là...có ý gì?" Dương Lệ Vi cũng giật mình "Tại sao lại chỉ nhằm vào chúng ta?"
Hiển nhiên bên kia người hầu cũng phát hiện điểm này, đang theo chân bọn họ lý luận.
Khương Dung Dung híp mắt nhìn chằm chằm phía trước, không bao lâu, liền thấy người hầu lạnh mặt đi rồi trở về.
"Sao lại thế này?" Khương Dung Dung trầm giọng hỏi.
"Lão phu nhân, trong tiệm người ta nói hôm nay không làm việc."
"Nói bậy! Rõ ràng vừa mới ở sau cô còn có người lấy số! Vì cái gì chỉ có mình cô là không được lấy?!"
Mắt thấy Khương Dung Dung sắc mặt âm trầm, Dương Lệ Vi lại lạnh giọng trách cứ.
Người hầu trong lòng ủy khuất, cũng là một lòng mờ mịt.
"Để con xuống nhìn xem!"