Trên lầu, Bạc Cảnh Xuyên thần sắc nhạt nhẽo mà nhìn một màn phía dưới, môi mỏng cong cong.
Cửa nhã gian lúc này mở ra, Du Tùng đi lên "tranh công".
Bạc Cảnh Xuyên xoay người, dùng ánh mắt không đáng chú ý mà quét qua người cậu.
Du Tùng thu cằm, vòng eo hơi hơi cong cong, thân thể có chút căng chặt, sợ hãi.
"Trình độ chọc người của cậu.......cần được nâng cao."
Bạc Cảnh Xuyên bình đạm không gợn sóng thả xuống chữ cuối cùng, biểu cảm Du Tùng mới hơi thả lỏng.
"Tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng."
Bạc Cảnh Xuyên nhăn mày, "Cậu cứ tiếp tục đưa cơm cho cô ấy, một ngày ba bữa, đến khi cô ấy hồi phục xuất viện mới thôi."
"Đã rõ thưa tiên sinh."
*
Chạng vạng, đối với việc Du Tùng đến, Thẩm Phồn Tinh chỉ có thể vô ngữ cứng họng.
Liên tục hai ngày, bởi vì Du Tùng biến đổi đa dạng các món bổ sung thể lực cùng dinh dưỡng khiến sắc mặt Thẩm Phồn Tinh đẹp ra không ít.
Ngay cả bệnh đau dạ dày thường phát tác lúc trước, hai ngày này cũng không có phát tác qua.
Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt, đến giữa trưa ngày thứ ba, Thẩm Phồn Tinh rốt cuộc nhịn không được nữa.
Du Tùng vẫn như thường lệ đến đây, cô bình tĩnh mà tiếp nhận hộp đồ ăn, sau đó nói: "Lão phu nhân ở đâu, tôi đáp ứng qua bồi bà nói chuyện phiếm."
Du Tùng trầm ngâm trong chốc lát: "Tôi trở về sẽ cùng lão phu nhân nói một tiếng."
Thẩm Phồn Tinh gật đầu: "Bà có điện thoại của tôi, nếu bà nhàm chán, có thể tùy thời tìm tôi nói chuyện."
"Được."
Du Tùng lập tức liền rời phòng bệnh, chuẩn bị trở về đi trưng cầu ý kiến của lão phu nhân.
Kết quả vừa ra đã suýt đụng phải hai người.
Cậu phản ứng nhanh, ngay lập tức nghiêng người nên không cùng hai người kia có bất cứ tiếp xúc động chạm nào.
Lúc sau thản nhiên mà nhìn lướt qua bọn họ, gật gật đầu, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.
Thẩm Thiên Nhu kéo cánh tay Tô Hằng, ánh mắt có chút khiếp sợ mà nhìn bóng dáng Du Tùng rời đi.
"Anh ta.....vừa mới từ phòng bệnh của chị đi ra ngoài? Hằng ca ca, anh ta là ai?"
Con ngươi thâm thúy của Tô Hằng hơi tối lại, trong mắt hiện lên một vòng cảm xúc phức tạp, lúc
sau lạnh nhạt mở miệng: "Hẳn là lúc trước cùng công ty có hợp tác qua, không có gì ấn tượng."
"À"
Thẩm Thiên Nhu nhìn chằm chằm bóng dáng kia, nghe Tô Hằng nói xong, trong đôi mắt đẹp đẽ mới nổi lên ý cười.
"Chúng ta nhanh vào đi."
"Ừ."
Tô Hằng đáp lời, đưa tay đẩy cửa phòng bệnh của Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh đang bất đắc dĩ mà ăn đồ Du Tùng mang tới lại nghe được tiếng động, cô ngẩng đầu.
Trong nháy mắt, sắc mặt cô cứng đờ. Trong một khoảnh khắc, hô hấp của cô bỗng dừng lại.
Thẩm Thiên Nhu trên người mặc chiếc áo gió màu gạo, lọn tóc màu trà sữa rối tung trên vai, làm nổi bật gương mặt cỡ bàn tay với ngũ quan tinh xảo, đôi mắt luôn luôn ngập nước, làn da trắng trẻo mịn màng, thân hình mảnh mai ưu nhã. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều mang hương vị khác.
Cô ta trời sinh là diễn tinh đầu thai, hơn nữa, chỉ bằng cái dung mạo này, làm minh tinh nổi nhất cả nước cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Giờ phút này cô ta thân mật mà kéo tay Tô Hằng, trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ cũng coi như là đẹp mắt một đôi.
Thẩm Phồn Tinh biểu tình có chút hoảng hốt.
Quay đầu nhớ lại chính mình, cả ngày đều là một bộ trang phục công sở cứng nhắc, một đầu tóc dài chưa từng xử lý qua, trước sau đều là một kiểu, bình thường lúc làm việc luôn búi lại đơn giản hoặc buộc đuôi ngựa.
Cũng đúng vậy, cô cùng Thẩm Thiên Nhu đứng chung một chỗ, cá nhân chắc hẳn là đều chọn Thẩm Thiên Nhu đi.