“Đánh người không tốt, hại người cũng chẳng ích ta…… Được rồi, đừng nói đến anh ta nữa, hiếm khi gặp bạn bè của anh, có chút khẩn trương, làm sao bây giờ?”Thẩm Phồn Tinh cười, xoa bụng.
“Không cần khẩn trương.
Em chỉ cần ở bên cạnh anh là được, anh sẽ không để bọn họ tới gần em.
”-Ghế lô đình Đế Vương.
Theo thời gian trôi qua, mấy người lúc đầu còn chơi bời đã ngồi lên sô pha, một đám không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng mạc xem MV, vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Mấy người phụ nữ gọi đến ghế lô đã sớm bị Ân Duệ Tước đuổi ra ngoài rồi.
Mấy người xem MV, lại thường thường nhìn về phía cửa, như đứng trên đống lửa, ngồi tren đống than.
Toàn bộ ghế lô, từ đầu đến cuối cũng chỉ có Lệ Đình Thâm dựa ngồi vào sô pha, trong tay cầm chén rượu, ngẫu nhiên uống một ngụm, ánh đèn chiếu xuống ly rượu thủy thinh chói lọi, phản chiếu trong đôi mắt đen của anh ấy, có thêm mấy phần lay động.
Lương Nhứ Nhi an tĩnh ngồi bên cạnh, đôi mắt nhìn Lệ Đình Thâm hiện lên lưu luyến si mê.
Vốn là nơi tùy ý vui vẻ, hiện tại yên tĩnh nghiêm túc như mở hội nghị.
Nhưng không ai cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Trong sự an tĩnh quỷ dị này, cửa ghế lô chậm rãi mở ra, mọi người nhất trí đứng lên, sôi nổi nhìn về phía cửa.
Ánh đèn trong ghế lô hơi tối, đên ở hành lang lại quá sáng.
Cho nên lúc này bọn họ chỉ nhìn thấy hai bóng dáng trước cửa.
Một đĩnh bạt cao lớn, một tinh tế nhỏ xinh.
Không nhìn rõ hình dáng, lại cảm thấy hai người trước mắt rất xứng đôi.
Bạc Cảnh Xuyên lôi kéo Thẩm Phồn Tinh đi vào ghế lô, hai bóng dáng dần đến trước bóng đèn, một cao một thấp, một đen một trắng, tổ hợp hoàn mỹ khắc vào đáy mắt mọi người.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, không dám tin nhìn người đàn ông như sống triong truyền thuyết này.
Người đàn ông rất tuấn tú, sơ mi màu đen, ánh mắt cơ trí, môi mong, trên người phát ta khí thế chí tôn mà lúc sinh ra đã