"..."Ân Duệ Tước cảm thấy sống lưng lạnh toát."Duệ Tước, đến phòng bếp mang hai cân tỏi đến đây." Giọng nói đều đều của Bạc Cảnh Xuyên vang lên.Ân Duệ Tước khó hiểu: “Tỏi? Anh cần tỏi làm gì?""Đi lấy." Giọng Bạc Cảnh Xuyên trầm xuống."Vâng!"Thẩm Phồn Tinh cũng không hiểu gì: "Lấy tỏi làm gì?"Anh không trả lời, chỉ cầm một quả vải đã bóc vỏ đưa lên miệng Thẩm Phồn Tinh.Mười phút sau."Anh Bạc, tỏi đây!""Ừ, ăn đi."Ân Duệ Tước há hốc mồm: "Cái gì?"Bạc Cảnh Xuyên bình tĩnh đáp lại: "Cậu ăn đi.""Tại sao? Em không muốn ăn! Miệng đầy mùi tỏi thì làm sao đi gặp người khác được?"Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, Lương Nhứ Nhi ngồi bên cạnh đột nhiên cười khẽ."Thế nên Ân thiếu sau này đừng nghĩ đến chuyện hô hấp nhân tạo nữa."Ân Duệ Tước hoàn toàn hiểu rõ.
Thì ra vẫn còn oán giận chuyện anh ta suýt chút nữa đã làm hô hấp nhân tạo cho chị dâu tương lai.Quá quá quá...!độc ác!Thẩm Phồn Tinh không nhịn được bật cười, ngay lập tức nhận được ánh mắt cầu cứu của Ân Duệ Tước.Ơ...Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, thế này có khác gì lấy oán báo ơn?Cô kéo tay áo Bạc Cảnh Xuyên: “Bạc Cảnh Xuyên..."Bạc Cảnh Xuyên hiểu ý cô, mím môi: "Thôi được rồi...!Ăn mấy nhánh là được.""..."Ân Duệ Tước cay đắng chui vào một góc ăn tỏi, Thẩm Phồn Tinh nói nhỏ với Bạc Cảnh Xuyên."Em đi toilet."Anh đặt ly rượu trong tay xuống: "Anh đi cùng em."Cô vội vàng nắm lấy tay anh: "Không cần đâu."Lương Nhứ Nhi nghe thấy thì mỉm cười: "Chị dâu muốn đi toilet đúng không, tôi đi cùng cô?"Thẩm Phồn Tinh đứng lên, ánh mắt nhìn sang Lệ Đình Thâm bên cạnh, khẽ mỉm cười: "Không cần đâu, tự tôi đi được."
Nhứ Nhi cũng không nói nữa, gật đầu một cái, sau đó cầm một quả nho đưa lên miệng Lệ Đình Thâm.Lệ Đình Thâm nhìn thấy nhưng không mở miệng nhận mà cầm một điều thuốc hờ hững châm lửa.Lương Nhứ Nhi cũng không có biểu cảm gì, đưa trái nho vào miệng mình.Thẩm Phồn Tinh khó hiểu nhìn hai người họ, sau đó mở cửa đi ra ngoài....Cô ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ở bồn rửa tay.Bụng cuối cùng cũng cảm