Lão phu nhân dừng một chút, vẻ mặt dần dần nặng nề."Bà không muốn cháu trai mình biến thành một con rối chỉ xoay quanh mấy vấn đề gia tộc.
Nó nên có được cảm giác của chính mình, đây là quyền lợi mà từ khi sinh ra chúng ta đã có, dù là đau khổ cũng là quyền lợi của nó, đúng không?"Thẩm Phồn Tinh khẽ quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang nghe điện thoại ngoài sân, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.Mọi người chỉ nhìn vẻ ngoài hào hoa của anh, chứ mãi mãi không biết anh đã phải trải qua những chuyện gì.Ngay cả cô, đôi khi cũng nghĩ không có chuyện gì anh không làm được.Anh luôn luôn là dáng vẻ hoàn hảo như vậy, vẻ ngoài vững vàng, lãnh đạm và sự thâm trầm đủ để chứng minh anh là người đàn ông có một sự khống chế đáng sợ.
"Nha đầu Phồn Tinh, trên đời này không có ai hoàn hảo.
Cảnh Xuyên để không phụ sự kì vọng của cả gia tốc nên đã quản lý công ti một cách rất quy củ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nó cũng hiểu rõ về chuyện tình cảm...!Con nên thông cảm cho nó, chăm sóc nó một chút."Thẩm Phồn Tinh mím môi: "Là anh ấy luôn che chở con..."Nếu không có sự bá đạo cường thế của anh, cô và anh sẽ không phát triển được đến mức độ này.Trong tình cảm, cô quá thụ động.Bà cụ thở dài một hơi, giọng nói tha thiết: "Nha đầu, con phải biết nắm bắt."Thẩm Phồn Tinh chấn động.Lúc này Bạc Cảnh Xuyên đã nghe xong điện thoại, bước vào, ngồi xuống cạnh cô.Một luồng khí tức trong trẻo và quen thuộc ấp đến, khiến nhịp tim của Thẩm Phồn Tinh đập rộn ràng.Cô cúi thấp đầu, cố gắng che