Thẩm Phồn Tinh vốn không ở lại trên núi lâu.Dựa theo ký ức mà tìm đường về, ánh đèn mờ ảo giữa hàng cây hai bên đường phản chiếu bóng lờ mờ, rõ ràng hơi kỳ dị.Thẩm Phồn Tinh nắm gấu váy, nheo mắt quan sát con đường dưới chân.Tuy nhiên, đây giống như một thiết kế khuôn viên trong một khu vườn, đối với ngày nay mà nói thì quá thuận lợi cho một số vụ án “nổi bật”.Tiếng thở dốc bị đè nén, lời yêu đương rầm rì và phóng đãng của đôi nam nữ và cả tiếng quần áo cọ xát khiến Thẩm Phồn Tinh cảm thấy buồn nôn trong lòng.Thật đúng là biết đùa mà, tới một nơi như trường học để tìm sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ.“Ây da, cô gái này, dáng người không tệ, tên cướp vô đạo đức nào chơi xong rồi bỏ một mình cô lại vậy?”Bên cạnh có một giọng ngả ngớn vang lên mang theo mùi say của rượu.
Thẩm Phồn Tinh bất giác chau mày, đi bộ nhanh hơn và không thèm bận tâm.“Nè! Tôi nói chuyện với cô đó cô gái! Một người thì cô đơn biết bao, để anh đây tới dỗ dành em nào ……”Người đàn ông loạng choạng chạy theo tới chặn con đường phía trước mặt cô, nhìn thấy mặt của Thẩm Phồn Tinh, đôi mắt say mèm của anh ta bất giác sáng hẳn lên.Một tay đẩy người phụ nữ trong lòng mình ra, chỉ vào Thẩm Phồn Tinh, liếm liếm môi rồi cười nói: “Người đẹp à!”Anh ta nói xong thì dang hai tay nhào về phía của Thẩm Phồn Tinh.
Ánh mắt của Thẩm Phồn Tinh trở nên lạnh lùng, cơ thể linh hoạt né sang bên cạnh vài bước.Cô vốn tưởng rằng người đàn ông này uống say nên mới ra nông nỗi này, loạng choạng ngã dưới đất và loay hoay mãi chưa đứng dậy được.Kết quả cơ thể lảo đảo, nắm lấy cái bóng đen phía trước, vốn tưởng người đàn ông phía sau, đột nhiên lại phi tới trước mặt cô, như vật gì nặng rơi xuống đất một cái “rầm”, anh ta bất tỉnh nhân sự.
“A –“Người phụ nữ hét lên một tiếng rồi ôm đầu bỏ chạy.Thẩm Phồn Tinh quay đầu, quả nhiên thấy được một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh mình.Đôi chân thon dài vừa mới đặt xuống đất.Gương mặt của Bạc Cảnh Xuyên không có biểu cảm gì, đôi lông mày cau lại, quét mắt nhìn người đàn ông