“Nghi ngờ phòng tôi có đàn ông, nên dẫn nhiều người thế này đến đây sao?”Thẩm Phồn Tinh dựa vào khung cửa, ánh mắt quét nhìn mọi người đang vây quanh cửa, trào phúng nhìn Thẩm Thiên Nhu.
Thẩm Thiên Nhu biến sắc mặt, “Không phải em bảo bọn họ đến đây! Đoán chừng bọn họ cũng vô tình nghe được, em một lòng lo lắng cho chị, nên không kịp ngăn cản.
“Ha, em lo lắng cho chị ư?”Thẩm Thiên Nhu cắn môi, khuôn mặt bi thương, “Cho dù chị không tin em thật sự lo cho chị! Thì nói thế nào chị cũng là người nhà họ Thẩm, nếu như hôm nay chị có chuyện gì, nếu để truyền ra ngoài, sẽ tổn hại thanh danh của nhà họ Thẩm, cho dù chị có oán hận em, oán hận nhà họ Thẩm, nhưng chúng ta không thể không lo cho chị!”Thẩm Thiên Tinh cười lạnh, ánh mắt khinh thường như đang xem vở hài kịch khiến trong lòng Thẩm Thiên Nhu dấy lên cơn thịnh nộ.
“Trong phòng chị không có ai, cho nên em có thể yên tâm rồi, cũng nhẹ nhóm thay nhà họ Thẩm.
”Thẩm Thiên Nhu nhíu mày, cô ta quay đầu liếc nhìn bên cạnh, bên cạnh liền có một người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn màu hồng bước ra.
“Cô nói láo, tôi và chị Phỉ Phỉ vừa xuống thang máy là nhìn thấy…”Thẩm Phồn Tinh ngước lên nhìn người phụ nữ, hình như là… một nghệ sĩ quèn trong công ty Lam Vận, hình như tên là Tề Dao Dao, đóng giả cute đáng yêu để lừa dân mạng.
Thẩm Thiên Tinh nheo mắt lại, “Cô nhìn thấy gì cơ?”Tề Dao Dao bị ánh mắt lạnh lẽo và khẩu khí của Thẩm Phồn Tinh dọa cho sợ co rúm người, liếc nhìn Thẩm Thiên Du, mới nói:“Tốc độ của anh ta rất nhanh, lúc đo chúng tôi chỉ thấy bóng lưng, người đàn ông đó nửa người ở trong phòng, có điều tôi biết người đàn ông đó, mặc bộ tây phục màu xám và áo sơ mi xám khói, người đàn ông đó chính là Trần Ngân Sâm, tên giám khảo bị cô câu dẫn trong cuộc thi dương cầm sáu năm trước!”
Tề Dao Dao vừa ngắt lời, xung quanh bắt đầu xôn xao.
“Cái gì! Chính