Thẩm Thiên Nhu nắm chặt tay Tô Hằng, sắc mặt không che giấu nổi sự hoang mang.
“Anh Hằng, nếu như chị ấy đã không sao, thì chúng ta đi thôi, em mệt quá, chân đau quá!”Tô Hằng nhíu mày, xoay đầu nhìn Thẩm Thiên Nhu, phát hiện sắc mặt cô ta hiện tại thật sự rất đáng sợ, dường như không có một giọt máu nào, trên khuôn mặt xinh đẹp toàn là mồ hôi, dáng vẻ ốm yếu mỏng manh đó khiến người ta không khỏi đau lòng.
Nhưng muốn rời đi bây giờ sao?“Nhất định phải đi ngay lúc này sao? Bằng không anh đặt thêm một phòng cho em để em nghỉ ngơi nhé?”“Không! Không, không, anh Hằng, em không muốn ở đây nữa, em muốn anh rời đi cùng em…”Thẩm Thiên Nhu nôn nóng kéo Tô Hằng muốn rời đi, nhưng lúc này, một tiến “tít” vang lên, cửa phòng của Lâm Phỉ Phỉ bị mở ra!Một làn hương nước hoa mùi hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra từ căn phòng, nhưng khiến người khác kinh sợ hơn nữa, đó là âm thanh phát ra từ căn phòng.
“Ưm… đủ… đủ rồi…”“A… ư… chưa đủ chưa đủ… aa… ư ư….
Phê quá đi…”Có lẽ là đang đến đỉnh điểm của suиɠ sướиɠ, âm thanh nũng nịu của người con gái càng ngày càng cao vút.
Tô Hằng bị Thẩm Thiên Nhu kéo xoay người lại nghe thấy âm thanh này, lập tức dừng bước.
Vai của Thẩm Thiên Nhu dán chặt vào tường, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống mặt đất.
Giọng nói này……Là Phỉ Phỉ!Đầu óc cô ta hiện tại bây giờ hoảng loạng đến cực điểm, nhưng chỉ có một thứ vô cùng rõ ràng vang vọng trong đầu cô ta.
Cô ta đã bị tiện nhân Thẩm Phồn Tinh chơi lại rồi!Cô ta đã bị chơi xỏ!Lại bị Thẩm Phồn Tinh chơi xỏ rồi!Vốn cho rằng không tìm thấy Phỉ Phỉ và Trần Ngân Sâm, là một chuyện vô cùng may mắn, hậu quả không ngờ họ lại ở đây.
Hơn nữa còn….
Trong căn phòng của Lâm Phỉ Phỉ vẫn không ngừng phát ra những âm thanh bẩn thỉu, mà tư thế của hai người trên giường còn khiến tất cả mọi người kinh hãi hơn nữa.
Bộ vest màu xám của đàn ông, áo sơ mi màu xám khói, bị trói chéo tay trên đầu giường, quần áo trên người đã bị xé rách thành mớ hỗn độn kinh khủng, để lộ phần thân trên như bạch trảm kê, trên ngực đầy những vết