Thẩm Phồn Tinh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cùng Hứa Thanh Tri gọi điện thoại nói một tiếng chuyện cô đã xuất viện.
Kết quả liền nhận được lời oán trách của Hứa Thanh Tri.
"Cậu nằm viện tớ đều không có đi thăm được, xuất viện cũng không nói trước với tớ, cậu là ý định muốn để tới phải áy náy có đúng không?"
"Đúng vậy, cậu áy náy, tớ mới có cơm ăn nha."
Thẩm Phồn Tinh cười khẽ, bỗng nhiên cảm thấy, nhân sinh của cô vẫn còn khá tốt.
Hứa Thanh Tri ngồi trong văn phòng, nghe được khẩu khí hiếm khi thanh thoát của Thẩm Phồn Tinh, ngoài ý muốn nhướn mày.
Cô cho rằng, Phồn Tinh là người cố chấp như vậy, nhất định sẽ sa sút tinh thần một đoạn thời gian.
Lời an ủi cô đã chuẩn bị thật nhiều, cũng biết rõ một ít đạo lý mà Phồn Tinh còn chưa rõ.
Nhưng là mỗi người đều giống nhau.
Đạo lý đều hiểu, nhưng chuyện xảy ra trên người mình, không ai có thể thay mình chia sẻ cảm xúc.
Cô đã dự kiến được việc cảm xúc của Thẩm Phồn Tinh tụt dốc nên hôm nay, khi nghe được khẩu khí của cô nàng, cô cũng rất ngạc nhiên.
Có điều, như vậy lại càng tốt.
"Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Cậu có bản lĩnh ăn sập trời, tớ cũng cho cậu ăn."
"Vậy thì thật là tiếc quá. Tớ tạm thời còn chưa có cái bản lĩnh đấy."
Thẩm Phồn Tinh cầm di động từ phòng tắm đi ra, ngoài cửa sổ, trời đã tối sầm.
"Cậu chừng nào thì đi công ty Tô Hằng từ chức?"
Hứa Thanh Tri cân nhắc đã lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra: "Tớ tuy rằng vội vã muốn cậu tới nơi này của tớ, nhưng là tớ cũng không thiếu hai ngày này."
"Tớ chỉ là muốn cho cậu sớm một chút phủi sạch quan hệ với bọn họ đi. Phồn Tinh, lúc trước tớ đã nói với cậu....."
"Tô Hằng người này, cả đời không thể tha thứ, tớ biết cậu không thèm so đo với anh ta, tình cảm tám năm nói bỏ liền bỏ! Nhưng tên này cũng thật tồi tệ, tám năm nha, hơn nữa cuối cùng còn cùng Thẩm Thiên Nhu lăn đến cùng nhau......Đê tiện, ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử!"
Giọng điệu Hứa Thanh Tri nghe có vẻ càng ngày càng tức giận, chính là gia giáo tốt đẹp từ nhỏ khiến cô không thể dùng những lời lẽ quá khó nghe chỉ trích Tô Hằng.
Thẩm Phồn Tinh biểu tình có chút bi thương, tám năm, ai mà chả biết tám năm cảm tình không dễ từ bỏ, nhưng Tô Hằng anh ta vì Thẩm
Thiên Nhu, liền thật sự làm được rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt đem cảm xúc bi thương trong con ngươi đè xuống, lại mở mắt, thở ra một hơi nặng nề: "Tớ biết rồi."
"Ngày mai tớ liền đi từ chức."
".....Tốt." Hứa Thanh Tri trầm mặc nửa giây, mới nhàn nhạt mà nói ra một chữ.
Hứa Thanh Tri vốn đang tăng ca nên sau đó hai người cũng không nói quá nhiều, rất nhanh kết thúc cuộc trò chuyện.
Đặt điện thoại di động lên bàn trà, Thẩm Phồn Tinh rót một ly nước ấm, đi đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống màn mưa bụi tiếp tục bao phủ Bình Thành. Ánh đèn lộng lẫy, rực rỡ giờ đây có chút ảm đạm, tuy rằng dòng xe vẫn như nước chảy, nhưng so với lúc trước, toàn bộ thành phố rõ ràng an tĩnh hơn không ít.
Cô cứ đứng im lặng như vậy thật lâu, gương mặt xinh đẹp hờ hững thờ ơ.
Trong đêm mưa lặng lẽ này, chính là lúc suy nghĩ bừa bãi tràn lan.
Thẩm Phồn Tinh cho rằng, cô sẽ vì Tô Hằng phản bội mà tức giận phát tiết một phen.
Tùy ý bi thương, khổ sở, thống khổ lan tràn.
Vì chính mình bị vứt bỏ mà bi ai, khóc lóc, dùng nỗi đau như đê vỡ thương tiếc cho tình yêu đã chết của mình.
Cô đã làm tốt chuẩn bị, liền tính cho dù nội tâm như bị xé rách đầy đau đớn, máu chảy không ngừng, cô cũng mặc kệ chính mình lúc này đây.
Nhưng rồi lại không có gì cả.
Cái cô có chỉ là cả người chết lặng.
Cô không phủ nhận, nhắc tới Tô Hằng trong lòng không có cảm giác là giả. Nhưng so với những thứ cô đã chuẩn bị để đối mặt, đó chỉ là chút xúc động bé nhỏ không đáng kể.
Về nguyên nhân, có lẽ cô đã nhận ra được một chút, chỉ là vẫn mờ mịt không muốn thừa nhận.
Có lẽ là...
Do người đàn ông bá đạo kia, hống hách dữ dội xông vào cuộc đời cô.