Sắc mặt Tô Hằng càng ngày càng u ám, anh ta thất thần đứng tại chỗ, ánh mắt như đang chịu đựng điều gì."Cái gì đã xảy ra chuyện gì? Đêm nay Trần Ngân Sâm không hề ở cùng Thẩm Phồn Tinh, anh ta và Lâm Phỉ Phỉ bị bắt gian tại giường.
Bà chưa biết chuyện gì xảy ra mà đã ra tay đánh người? Tôi vốn còn đang nghi ngờ không biết chuyện hôm nay có liên quan gì đến cô ta không, nhưng bây giờ thấy mấy người làm ầm lên như thế này, hừ, xem ra đêm nay cô ta cố tình muốn hãm hại Thẩm Phồn Tinh!""Hôm nay tôi coi như được mở rộng tầm mắt rồi! Chưa cho người ta cơ hội giải thích đã nhất định cho rằng cháu gái mình tɦôиɠ ɖâʍ! Cái quái gì thế? Có người thân là mấy người thật đúng là đau khổ!""Đúng vậy, Tử Hào, nhà cậu không phải đầu tư vào Lam Vận sao? Mau rút vốn về đi, nhìn nhân phẩm của bọn họ thế này thì xem ra Lam Vận cũng chẳng có tiền đồ gì!"
"Ừ, về nhà tôi sẽ bàn bạc lại với cha tôi, đúng là nên cân nhắc lại!"Khương Dung Dung và mấy người nhà họ Thẩm biến sắc, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Nhu: "Nhu nhi, thế này là sao? Không phải trong điện thoại con nói..."Khương Dung Dung còn chưa nói xong, trên tầng bỗng truyền đến một tiếng động mạnh, sau đó___"Tôi là Trần Ngân Sâm, tại cuộc thi Piano sáu năm trước, thí sinh Thẩm Phồn Tinh không hề quyến rũ tôi, là tôi ép buộc cô ấy!Ban đầu có người nặc danh gửi cho tôi ba mươi vạn, yêu cầu tôi trước giờ thi đấu đến phòng của Thẩm Phồn Tinh.Đối phương còn nói, nếu như tôi có thể...!có thể...!làm nhục Thẩm Phồn Tinh, thì họ sẽ cho tôi thêm năm mười vạn nữa!Tuy nhiên sau đó mọi chuyện không thành công, nhưng mà đối phương có vẻ cũng hài lòng với hiệu quả công việc nên đã cho tôi thêm ba mươi vạn.
Tôi không biết ai đã cho tôi tiền, đến tận bây giờ tôi vẫn không biết! Chắc là đối phương