Bạc Cảnh Xuyên nhìn điện thoại trong tay cô, rồi lại nhìn cô.Điều đó có nghĩa là nếu có một cơ hội tốt như vậy để hạ gục Thẩm Thiên Nhu và Thẩm gia thì chỉ có kẻ ngốc mới không làm.Thẩm Phồn Tinh mím môi, nhìn những tin tức trên mạng.Rõ ràng là muốn chặt hết đường sống của Thẩm Thiên Nhu.Thẩm Phồn Tinh cất điện thoại, khẽ thở dài: "Anh cảm thấy những chuyện này có thể phong sát Thẩm Thiên Nhu không?"Bạc Cảnh Xuyên thản nhiên trả lời: "Anh chỉ muốn cho tất cả mọi người biết em vô tội, thế là được rồi.
Tất nhiên, anh cũng sẽ không bỏ qua cho những ai bắt nạt người phụ nữ của anh...Chuyện này là anh giấu em làm, nhưng nếu anh không làm gì thì cuối cùng lại trở thành anh là người không xứng với em!"Thẩm Phồn Tinh nhìn Bạc Cảnh Xuyên, trái tim đập liên hồi, ánh mắt không giấu được nỗi xúc động.
"Bạc Cảnh Xuyên..." Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.Anh khẽ cười, vươn tay vuốt tóc cô: "Cảm động à?"Thẩm Phồn Tinh gật đầu."Vậy em cho anh một chai tinh dầu hoa hồng."Thẩm Phồn Tinh ngây người: "Làm gì có ai như anh, lãng phí sự cảm động của em!"Bạc Cảnh Xuyên nói thầm: "Xem ra vẫn còn chưa đủ.""Cái gì?"Anh không trả lời câu hỏi này của cô mà nói sang chuyện khác."Chuyện cuộc thi năm đó cũng coi như sáng tỏ rồi, mau chúc mừng anh đi."Thẩm Phồn Tinh nhướn mày: "Logic gì vậy? Không phải nên chúc mừng em sao?""Em đã được giải oan, vết nhơ đã biến mất.
Chuyện em cam tâm tình nguyện gả cho anh cũng không còn xa nữa, lẽ nào không nên chúc mừng anh sao?""..."Bạc Cảnh Xuyên bỗng nhiên nắm chặt má cô."Quy định này của em đúng là dằn vặt người khác.
Sớm muộn gì cũng phải gả thì sao không gả luôn đi, để anh có thể thực hiện quyền lợi của mình.“
Thẩm Phồn Tinh đỏ bừng mặt, quay sang hướng khác: "Anh đang nói cái gì thế? Anh có quyền