“Những thứ cô giật lấy từ trong tay tôi, cứ chờ đó…Tôi đều phải huỷ hoại từng chút…”Trong lòng Thẩm Thiên Nhu chợt dâng lên một trận sợ hãi, dưới chân mềm nhũn đột nhiên ngồi phịch xuống đất, đồ xách trên tay cũng rơi sang một bên, trông buồn cười vô cùng.Thẩm Phồn Tinh chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn cô ta từ trên xuống dưới“Đừng không tin tôi.
Thẩm Thiên Nhu, ít nhất thì trước mắt khoảng đầu tư của Bùi thị vào Tô thị đã hết tác dụng rồi.”Vứt lại lời nói lạnh như gió, Thẩm Phồn Tinh và Hứa Thanh Tri quay người rời đi.Nhưng hai người chưa đi được bao lâu, một chiếc xe màu đen đã dừng ở trước mặt hai người.Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của Bạc Cảnh Xuyên đã ập vào trong mắt.“Lên xe.”Thẩm Phồn Tinh kinh ngạc vì sự xuất hiện của anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên xe.
“Sao anh lại tới đây?”“Không nhìn thấy em.
Em chạy lung tung đi đâu đó?” Sắc mặt Bạc Cảnh Xuyên hơi lúng túng, cả buổi sáng anh ra khỏi phòng, quay về phòng mới phát hiện không có ai.Hứa Thanh Tri ở bên cạnh cười cười: “Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh kìa, sợ có người gạt Phồn Tinh đi mất hả?”“…” Bạc Cảnh Xuyên không lên tiếng, lia mắt nhìn cô ấy bằng đôi mắt đôi tăm lạnh lẽo.Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Tri cứng đờ, có chút lúng túng: “Không phải chứ, anh thật sự sợ cô ấy bị gạt đi à?”Cô ấy kinh ngạc hồi lâu, đột nhiên không nhịn được ‘phốc’ một tiếng bật cười.Cùi chỏ thọt thọt Thẩm Phồn Tinh, cười tới nước mắt chảy ra.“Phồn Tinh, cô giỏi thật đấy.
có kĩ năng thuần phục ông xã.
Cô nhìn bộ dạng ấy kìa, chỉ hận không thể cất cô ở trong túi mỗi ngày! Rốt cuộc cô đã làm cái gì với sếp Bạc của chúng ta vậy?”
Thẩm Phồn Tinh rướn môi lên, nhanh chóng thắt dây an toàn.Cô làm gì ư?Cũng vì cô không làm gì cả nên mới khiến tâm trạng của người nào đó thay đổi như vậy!Hứa Thanh Tri không nhịn được bật cười.“Còn để tôi nghe tiếng cười của cô nữa, lập tức xuống xe cho tôi!”Giọng nói Bạc Cảnh Xuyên lạnh lùng tràn ngập ý cảnh cáo, sắc mặt cũng u ám doạ người khiến Hứa Thanh Tri vội vàng thu hồi nụ cười.Thẩm Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh nghiêng đầu