Sự kích động vừa xông lên não dần dần bị ép xuống, cô thở dài một hơi, ngón tay đưa mứt quả vào miệng.
Trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị chỉ thuộc riêng về anh.Thật ngọt…Khi Bạc Cảnh Xuyên tắm rửa xong đi ra thì đã thấy Thẩm Phồn Tinh vùi vào ghế ngủ thiếp đi.
Anh bước gần tới nhìn cô, thân thể nho nhỏ trên ghế co ro lại mà ngủ khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.Mấy ngày nay hai người họ thỉnh thoảng sẽ ngủ cùng một chỗ, thường lúc nửa đêm khi đã sâu giấc, Thẩm Phồn Tinh sẽ có thói quen cuộn người thành một cục bông.
Cứ mỗi lần như vậy, anh sẽ cưỡng ép ôm cô vào, không cho cô xoay lưng lại với mình nữa, bởi vậy dạo gần đây đã hình thành một thói quen mới cho cô khiến cô luôn vô ý thức chui vào lòng anh cọ cọ rồi ngủ.Lúc đầu khi thấy như vậy anh, anh rất hứng khởi, thế nhưng dần dần loại cảm giác này liền biến mất.
Bạc Cảnh Xuyên phát hiện ra, tư thế tự cuộn mình lại như kia là một loại thiếu khuyết cảm giác an toàn.Nhìn như một cô gái độc lập quật cường, khi màn đêm hạ xuống còn lại một mình mới làm lộ ra nội tâm yếu ớt và bất an nhỏ bé kia.
Người mẹ ở trước mặt cô lựa chọn phương pháp cực đoan mà ra đi, nhà họ Thẩm chưa bao giờ cho cô một chỗ dựa, Tô Hằng khiến cô đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương vào khoảnh khắc lựa chọn quyết định sống chết kia đã từ bỏ cô, cả đám người xem thường, người khác hiểu lầm, không có lấy một sự tốt đẹp.Nhưng cô chịu đựng tới hiện tại, chỉ dựa vào chính mình, không giảo biện, không hèn mọn, thản nhiên tiếp nhận không lời oán thán khiến người khác nhìn mà đau lòng.Bạc Cảnh Xuyên cúi người xuống bế Thảm Phồn Tinh lên, nhẹ nhàng đi đến bên giường thả cô xuống giữa chăn gối mềm mại rồi cũng cùng nằm xuống bên cnahj cô.
Thẩm Phồn Tinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong đôi mắt mông lung mang theo vài phần cảnh giác rõ ràng.
Nhưng sau khi nhìn rõ người bên cạnh là Bạc Cảnh Xuyên thì cơ thể căng cứng dần bình tĩnh lại, yên tâm nhắm lại mắt rồi chui vào lòng anh lần nữa.Bạc Cảnh Xuyên cảm nhận được mọi thứ, khoé môi cong cong lên, trong đôi mắt ngập tràn sự cưng chiều.
Anh thích nhất chính là cô cứ ỷ lại, tin tưởng mình như vậy.Anh vẫn luôn biết Thẩm Phồn Tinh hầu như cảnh giác với tất cả mọi người, bao gồm cả anh.
Anh đôi khi cũng sẽ bị sự phòng bị này làm cho đau đầu, bất lực nhưng có lúc lại cảm thấy sự phòng bị của cô chẳng qua cũng chỉ đến thế, nếu không thì tại so lại tin tưởng anh như vậy chứ?Mâu thuẫn!Muốn cô tin tưởng anh nhưng lại sợ cô với bất kỳ ai cũng sẽ như vậy.
Có lẽ là bởi vì vào lúc cô yếu đuối nhất anh đã xuất hiện, thế nhưng nếu như lúc trước không phải là anh mà là một ai đó khác thì sao?
Khẽ thở dài một hơi, ôm lấy bả vai cô, suy nghĩ tỏng đầu đều chui vào ngõ cụt.…….Một giấc ngủ buổi chiều hiếm khi yên tâm.Trong lúc